[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100: Tới Nhà Mạnh Sĩ Huyên (1)

Chương 100: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (1) Chương 100: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (1)Chương 100: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (1)

Ninh Diệu Hương mang bát tới, múc cho cả ba thanh viên trong nhà.

Lúc này, Ô Đào và Thanh Đồng cũng đã rửa tay sạch sẽ, mỗi người bưng một bát, thực ra bây giờ trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh, cảm giác lạnh buốt khi ở bên ngoài sẽ không dịu ngay đi được.

Húp một ngụm cháo nóng hổi, hương thơm ấm áp ngọt ngào tràn ngập khắp cơ thể, chẳng mấy chốc toàn thân đã nóng nên, lỗ chân lông nở ra thoải mái.

Đang ăn, Ô Đào đột nhiên nhớ đến Lạc Tái Lâu.

Anh ta đưa bé về nhà rồi lập tức rời đi, mình thì được vào trong nhà, có mẹ nấu cơm, có cháo mồng tám tháng chạp nóng hôi hổi để ăn, nhưng còn anh ta thì sao, anh ta về đến nhà nhất định sẽ chẳng có cháo mồng tám tháng chạp mà ăn.

Ô Đào bỗng động lòng, bé rất muốn gọi anh ta tới để cùng ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Nhưng khi bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ, trong lòng chợt nhận ra, đó cũng chỉ là suy nghĩ vớ van của mình mà thôi.

Nếu nói chuyện ấy với mẹ, chắc chắn bà sẽ tra khảo, chất vấn rồi mắng mỏ bé sao ai cũng dẫn về nhà.

Bé và Lạc Tái Lâu cũng không phải là thân thiết, cũng chỉ là tối nay mới nói chuyện, bé không thể...

Ô Đào chậm rãi húp một ngụm cháo mồng tám tháng chạp, bé nhớ đến một từ trong sách, gọi là hèn nhát.

Vì không thân thiết với Lạc Tái Lâu, vì không dám xin mẹ, vì không biết có nên mời anh ta đến ăn cháo mồng tám tháng chạp hay không, nên bé đã ngậm miệng một cách hèn nhát, không dám nói một lời.

Sau khi qua ngày mồng tám tháng chạp, chớp mắt liền tới tết, trước khi ăn tết chắc chắn phải qua kỳ thi, nói là kỳ thi, bạn học trong ban có chút lo lắng, rồi lại giống như không quá lo lắng, dù sao mọi người đều là cứ như vậy qua, cứ tùy tiện mà thi thôi.

Vốn dĩ chuyện về thành tích này, mọi người đều chả thèm để ý, trong 5 năm học ở trường học, cũng đã hai năm rưỡi học tiểu học rồi tốt nghiệp, cố gắng học còn phải luyện tập, nếu không cố gắng thì biết được mấy chữ chứ, hiện giờ bản thân cũng được xem là biết chữ, lại còn biết tính toán, thật sự rất tốt.

Ô Đào lại rất coi trọng, bé biết bản thân mình cũng người khác không giống nhau, người khác có khả năng là cha mẹ bắt buộc đi học, đối với những người đó mà nói, đi học chỉ để ứng phó cha mẹ, nhưng bản thân bé là liều mạng mới được di học.

Bé phải thi tốt, hơn nữa là bắt buộc thi tốt.

Cũng may lúc này, ngữ văn của bé đã có tiến bộ rất lơn, chữ viết ra cũng không tệ, rất nhiều chữ đã có thể viết ra hình ra dáng, thậm chí bé học xong còn có thể viết bài văn.

Bé đối với số học thì rất tự tin, tư tưởng phẩm đức chắc chắn không thành vấn đề, ngữ văn cũng có thể nắm chắc.

Có điều làm Ô Đào không ngờ tới chính là, ngày đó khi ve đến nhà, Ninh Diệu Hương thế mà hỏi bé: "Con học thế nào?"

Ô Đào: "Khá tốt, con cảm thấy toán học của con có thể làm được 5 phần, ngữ văn có lẽ được 4 phần, tư tưởng phẩm đức đoán chừng có thể 4 phần."

Đây là Ô Đào đoán.

Bé cảm thấy bản thân không có thể 5 phần đâu, nhưng bé không dám nói như vậy, sợ vạn nhất không thi được 5 phần người khác sẽ chê cười.

Ninh Diệu Hương nghe xong, cũng rất vừa lòng: "Nếu con quyết định đi học, phải học cho thật tốt, nói không chừng một ngày nào đó chuyện tốt sẽ đến nhà chúng tai"

Ô Đào nghe mẹ nói như vậy, cũng là ngoài dự đoán của bé, chuyện ngoài ý muốn này làm bé kinh hỉ không thôi.

Đây là lần đầu tiên mẹ bé cổ vũ bé học tập cho tốt, bé lập tức cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định cố gắng học tập, nhất định sẽ tranh đual"

Ninh Diệu Hương: "Này còn xa lắm? Con trước tiên cứ học cho giỏi đi!"

Ô Đào cười liên tục gật đầu: "Dạ dạ dạ!"

Bởi vì mẹ nói, Ô Đào càng thêm liều mạng ra sức học tập, thế cho nên mấy ngày nay bé chỉ nhặt lõi than buổi sáng, buổi tối không nhặt, bé phải nắm bắt thời gian ôn tập.

Mấy ngày nay Mạnh Sĩ Huyên cũng bắt đầu học tập nhiều hơn, cậu ấy nói cậu ấy có 3 môn có thể thi 4 phần, nếu thi được hết 4 phần, mẹ của cậu ấy sẽ mua cho cậu ấy một chiếc xe đạp.

"Xe đạp?" Ô Đào có chút không tin được, các bé đều còn nhỏ, sao có thể chạy xe đạp được.

Trong khu của bọn họ, cũng chỉ có Hồng Biên Tập cùng Phan gia gia là có xe đạp thôi.

"Đúng vậy, sẽ mua cho mình một chiếc xe, hiện giờ mình dùng xe đạp của mẹ mình để tập chạy, đã chạy qua rồi."

Cậu ấy nói chạy qua, chính là ngồi ở phía sau với chân về phía trước mà đạp lên.

Lúc chạy như thế này tư thế cũng không đẹp mắt, hơi nửa ngồi xổm, hai chân đạp lên bàn đạp, có điều vóc dáng của đứa trẻ còn thấp, nên khi chạy đều sẽ giống như vậy.

Ô Đào nghe nói liền rất hâm mộ: "Vậy cậu nhanh chóng ôn tập, thi được 4 phần liền có xe đạp chạy rồi."
Bình Luận (0)
Comment