[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 99 - Chuong 99: Chao Mong Tam Thang Chap Thom Ngao Ngat (4)

Chuong 99: Chao mong tam thang chap thom ngao ngat (4) Chuong 99: Chao mong tam thang chap thom ngao ngat (4)Chuong 99: Chao mong tam thang chap thom ngao ngat (4)

Lạc Tái Lâu cũng mò được không ít, anh ta cười nói: "Hôm nay là mồng tám tháng chạp, nhiều người nấu cháo mồng tám tháng chạp với lửa nhỏ, tro đều bị cháy mủn ra rất khó nhặt, tro của gia đình nhà này lại chỉ cháy qua loa nên chúng mình mới nhặt được nhiều như vậy!"

Giọng nói anh ta tràn đầy vui sướng, Ô Đào nghe thấy vậy cũng không khỏi ngẩng đầu, anh †a vui vẻ cười, trên chóp mũi còn có một mảnh tro bụi nhưng lại hôn nhiên không hề hay biết.

Ô Đào cũng không nhịn được mà bật cười: "Đúng vậy, hôm nay có thể coi như là chúng ta kiếm đây rồi!"

Hai người nhặt sạch đống tro lò, kiếm được cũng không phải là ít, thế là lại đi nơi khác tiếp tục nhặt. lò tro. Tro của mỗi nhà lại là khác nhau, có cái tốt có cái không tốt, nhưng nhặt cả buổi tối thì tốt xấu gì mỗi người cũng nhặt được non nửa giỏ.

Cũng không còn sớm nữa, đã đến lúc về nhà, Lạc Tái Lâu nói muốn đưa Ô Đào về nhà, Ô Đào nói không cần nhưng anh ta vẫn kiên quyết: "Nhỡ gặp phải người xấu thì sao!" Ô Đào cũng không từ chối nữa.

Đang đi, Ô Đào nhớ đến ông lão điên hôm đó, bé không kìm được bèn hỏi: "Anh quen ông lão điên đó à, em thấy anh cho ông ấy cá."

Lạc Tái Lâu: "Đúng thế, lúc trước có một lân anh đi nhặt lõi than, không biết con chó nhà ai nuôi trộm bỗng chạy ra cắn anh, là ông ấy đã cứu anh, tuy có lúc ông ấy sẽ nói lảm nhảm, nhưng lại là một người tốt."

Ô Đào nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, vì chỗ bọn họ không được phép nuôi chó, nhà nào nuôi chó mà để người khác biết được thì sẽ tiêu hủy.

Bé hỏi với vẻ cảm thông: "Lúc bị cắn xong thì thế nào? Em nghe nói bị chó cắn sẽ bị bệnh dại, còn bị chết nữa."

Lạc Tái Lâu nói với vẻ khinh thường: "Đó chỉ là nói nhảm, thế mà em cũng tin được! Đương nhiên là không chết, chỉ là bị cắn một cái, vết thương lành lại thì sẽ không sao nữa, giờ trên cánh tay anh còn để lại một vết sẹo, nhưng không đau tẹo nào."

Anh ta chỉ vào tay áo mình, nếu không phải vì mùa đông lạnh giá, chắc chắn anh ta sẽ cho Ô Đào xem.

Ô Đào gật đầu, rồi nghĩ về ông lão điên: "Như vậy ông lão điên là người tốt, anh đối với ông ấy vậy thì anh cũng là người tốt."

Được khen là người tốt, Lạc Tái Lâu gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Thật sao? Anh cũng chẳng phải là người tốt gì đâu, lần đầu chúng ta gặp nhau, lúc ấy anh còn đuổi em nữa."

Ô Đào cũng nhớ lại: "Lúc đó trông anh rất dữ, làm em sợ chết khiếp."

Lạc Tái Lâu: "Lúc đó anh còn đang suy nghĩ, không biết con bé này từ đâu đến, chẳng biết trời cao đất dày gì cả, thế là anh liền dẫn anh em của anh đi đuổi, kết quả đuổi một hồi lâu mà vẫn không đuổi kịp, thật tức chết đi được, khi đó đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa!"

Ô Đào nghe thấy vậy cũng không nhịn được cười, Lạc Tái Lâu cũng cười theo.

Trong lúc cười đùa, cả hai đã đi tới con hẻm trước nhà Ô Đào, Lạc Tái Lâu bèn định quay về: "Em mau về nhà đi, chắc là người nhà em đều đã nấu cơm xong chỉ chờ em về thôi đấy!"

Thấy anh ta nói như vậy, Ô Đào liền hỏi: "Anh có biết cháo mồng tám tháng chạp không?”

Lạc Tái Lâu: "Anh á? Anh ăn bừa chút gì đó là được rồi! Thôi, anh đi trước đây."

Ô Đào gật đầu rồi cũng nhanh chóng về nhà.

Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng ngay khi mở cửa, một mùi hương ấm áp và ngọt ngào liền thoảng qua mũi, đó là mùi của gạo nếp thơm, mang theo cả làn hơi trắng nóng hôi hổi.

Ninh Diệu Hương đang mở nồi, dùng thìa gỗ khuấy cháo mồng tám tháng chạp trong xoong: "Mau bỏ giỏ xuống, đi rửa tay rồi ăn."

Ô Đào: "Anh con vẫn còn chưa về."

Ninh Diệu Hương: "Chắc là không lên xe kịp, ai mà biết được cơ chứ."

Vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng bước chân, Ô Đào nghe thoáng qua đã biết đó là Thanh Đồng, bé vội vàng ra mở cửa, quả đúng là anh ấy.

Mặt Thanh Đồng đỏ bừng vì lạnh, sau khi bước vào nhà, anh xoa xoa hai tay vào nhau trước rồi sửa ấm bên bếp lò, anh hỏi: "Nấu cháo mồng tám tháng chạp rồi à, vừa bước vào nhà đã thấy mùi thơm rồi."

Ô Đào: "Lại còn phải hỏi, mẹ chúng ta đã dành dụm hết đồ ngon của cả nửa năm nay, chắc hẳn đã bỏ hết vào rồi, hôm nay phải ăn thật ngon mới được!"

Ninh Diệu Hương nấu cháo mồng tám tháng chạp thì cũng coi là ổn, bà gom nhặt dần những nguyên liệu thường ngày để đến hôm nay thì bỏ hết cả vào, bỏ một nắm gạo nếp, một nắm kê, hai nắm đậu đỏ, và dĩ nhiên là phải bỏ táo tàu vào cùng.

Vì nhà nghèo nên không phải nguyên liệu nào cũng đầy đủ, nhưng bởi đã góp nhặt từ trước nên đến hôm nay vừa hay tích đủ được tám loại, như vậy cũng coi là may mắn.

Món cháo mồng tám tháng chạp do Ninh Diệu Hương nấu cũng khá tỉ mỉ. Đầu tiên là đun cho đậu đỏ và táo tàu nhừ ra, sau đó vớt chúng ra, bỏ vỏ và nấu nhừ, như vậy sẽ thu được nước dùng có hương vị thơm ngon đậm đà, khi ăn có màu sắc đẹp và mang mùi thơm dịu.

[2] đại nương, vợ của một bác trai.
Bình Luận (0)
Comment