Chương 98: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (3)
Chương 98: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (3)Chương 98: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (3)
Lạc Tái Lâu: ay là nhờ việc luyện tập chạy khắp nơi nhặt lõi than của em."
Ô Đào: "Ừm, em cũng nghĩ vậy."
Lạc Tái Lâu: "Thế nên lúc không có việc gì làm thì nên đi nhặt lõi than nhiều một chút."
Ô Đào không kìm nổi mà bật cười.
Lạc Tái Lâu: "Thực ra đi học thì có lợi ích gì cơ chứ, nhìn xem, bây giờ hầu hết mọi người đều không thích đi học."
Ô Đào vừa nghe thấy vậy liền phản bác lại theo bản năng: "Đương nhiên là không phải vậy, mọi người vẫn cần phải đi học, sách chính là bậc thang để con người tiến bội!"
Ô Đào biết câu cuối cùng chính là danh ngôn nổi tiếng nên đã nói thật to.
Lạc Tái Lâu nghe không hiểu gì: "Gì cơ?"
Ô Đào: "Anh xem, anh không đi học vậy nên mới không biết câu nói này, nếu anh không đi học mà bây giờ đi nhặt lõi than thì sau này vẫn chỉ đi nhặt lõi than, nhưng nếu anh đi học thì có thể sẽ khác!"
Lạc Tái Lâu vò vò đầu: "Em nói cũng có lý, nhưng người như anh thì làm sao có thể đi học được!"
Ô Đào: "Sao lại không được cơ chứ?"
Hỏi xong, bé liền hiểu ra, rồi đột nhiên bắt đầu thấy áy náy.
Đương nhiên là không thể.
Bây giờ không phải cứ ai thích là có thể đi học.
Chưa cần nói đến chuyện đúng sai bên ngoài, riêng về mặt tiền học, đi học phải đóng tiền học phí, các khoản phí phụ, còn có tiền đồ dùng học tập, ngay đến bản thân bé cũng phải dựa vào việc gào khóc kêu la với mẹ mới được đến trường, nhưng bé vẫn còn có có mẹ để mà khóc lóc làm loạn.
Anh ta không có mẹ thì biết khóc với ai.
Lạc Tái Lâu không có ba, cũng không có mẹ, chỉ sống một mình.
Bé trở nên ngại ngùng: "Xin lỗi."
Lạc Tái Lâu nhận ra điều ấy liền tỏ vẻ không quan tâm: "Thế đã là gì, anh cũng chẳng bận tam chuyện đó."
Nhưng Ô Đào thực sự cảm thấy có lỗi, bé cảm thấy đứng nói chuyện thì sẽ không đau lưng, và cũng không nên tiếp tục khuyên anh ta đi học nữa.
Lạc Tái Lâu: "Thực ra anh cũng đang thắc mắc tại sao em lại muốn đi học đến vậy. Anh nghe người ta nói vì để được đi học bé đã dốc hết sức đi nhặt lõi than, không ngủ để đi nhặt, chẳng phải lúc trước bé cũng không đi học sao, sống như thế không phải là cũng tốt à?”
Câu hỏi này quá khó, Ô Đào nghĩ ngợi nghiêm túc, cuối cùng nói: "Trước đây em cảm thấy như thế cũng tốt là vì em còn chưa hiểu được, một hôm tôi hiểu được rồi thì giống như người đang ngủ say bỗng bừng tỉnh vậy."
Lạc Tái Lâu: "Tỉnh rồi á?"
Ô Đào: "Ừm Chà, chính là kiểu một người đột nhiên bị làm cho tỉnh dậy, em nhận thức được rằng em bắt buộc phải đi học."
Lạc Tái Lâu: "Vậy đi học có mệt không?”
Ô Đào lắc đầu: "Không mệt tí nào, vui cực kỳ, trong sách còn có rất nhiều chuyện nữa."
Lạc Tái Lâu: "Anh nghe người ta Bình thư, đó cũng là chuyện."
Ô Đào: "Chắc chắn là không giống, thứ mà em được nghe toàn là công chúa Bạch Tuyết, cô bé quàng khăn đỏ, còn có bầy cáo, cái đó không có trong Bình thư."
Lạc Tái Lâu cau mày bối rối: "Công chúa Bạch Tuyết? Bay sói? Đó là gì vậy?"
Ô Đào: 'Vậy để em kể công chúa Bạch Tuyết cho anh nhé."
Thế là Ô Đào kể vắn tắt câu chuyện công chúa Bạch Tuyết cho anh ta, sau khi nghe xong Lạc Tái Lâu gãi đầu gãi tai: "Sau đó thì sao?"
Ô Đào: "Câu chuyện chỉ có vậy thôi, hết rồi!"
Lạc Tái Lâu bĩu môi: "Đúng là chẳng ra làm Saol
Ô Đào lập tức trừng to mắt: "Ý nghĩa thế còn gì, câu chuyện hay như thế! Vậy mà anh lại thấy không ra làm sao!"
Sao anh ta lại có thể như thế được!
Lạc Tái Lâu thấy Ô Đào hung dữ y như con mèo đang xù lông như vậy thì chỉ đành không hé răng nói nửa lời, nhưng cuối cùng thì cũng không phục cho lắm.
Lúc này hai người đi tới bên ngoài chùa Long Phúc, trời đã tối hẳn, các bảng hiệu lớn trên phố có một vài cửa hàng vẫn đang nán lại, qua lớp kính có thể nhìn thấy ánh đèn mờ ảo trong các cửa hàng.
Cả hai đi đến sân sau của chùa Long Phúc, kiên nhẫn chờ đợi, ngay sau đó khi có người đổ tro thì liền nhanh chóng chạy đến nhặt. Có lẽ là do trời quá lạnh, hoặc là do sắp sửa đến mồng tám tháng chạp, mọi người đang ăn tết nên mới không có bọn trẻ đến.
Lạc Tái Lâu vô cùng vui vẻ: "Nhanh lên, nhân lúc chưa có ai đến chúng ta hãy mau nhặt nó!"
Ô Đào cũng cảm thấy như đã trúng mánh lớn: "Ừ ừ ừ"
Thế là cả hai nhanh chóng đặt giỏ tre xuống, lấy cào gạt đi, Lạc Tái Lâu nhắc nhở: "Tro này rất nóng, cẩn thận đừng làm bỏng tay."
Ô Đào cười vui vẻ: "Không sao, em không sợ cái này!"
Hai người ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu cào bới tro nhờ vào chút ánh sáng của ngọn đèn đường bên cạnh, gió lạnh vừa thổi qua, tro đã không còn nóng nữa, Ô Đào dùng tay mò chầm chậm, mò được lõi than liền ném vào giỏ tre của mình, thoáng cái đã mò được khá nhiều.