[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Cháo Mông Tám Tháng Chạp Thơm Ngào Ngạt (2)

Chương 97: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (2) Chương 97: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (2)Chương 97: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (2)

Ô Đào đến nhà Diệp Uẩn Niên nhiều lần như vậy nên cũng đã gặp ông nội của Diệp Uẩn Niên.

Ông nội của Diệp Uẩn Niên đeo kính, tóc bạc trắng, thoạt nhìn tưởng ông là một ông lão rất nghiêm khắc, nhưng rất nhanh sau đó Ô Đào đã phát hiện ra rằng ông Diệp là một người tốt, ông biết rằng Ô Đào đang học viết nên đã đích thân chấm hướng dẫn cho bé những điểm đỏ, lấy từ trong hộp ra một quyển sách rồi đưa cho bé, để bé về nhà từ từ học những lúc rảnh rỗi, ông nói đây là sách chép lại chữ trên bia thời Ngụy.

Có thể thấy, ông nội Diệp Uẩn Niên là một người rất có học thức, dù ít lời nhưng mọi việc ông làm đều là những thứ thiết thực.

Lúc này, Ô Đào mới nhớ lại những gì mà Diệp Uẩn Niên đã nói trước đây, cái gì mà bom nguyên tử, rồi thì công trình Tam Hiệp, những thứ ở rất xa bé, nhưng thỉnh thoảng bé vẫn nghe những người trong hợp viện nói chuyện về nó, bé biết rằng đó hẳn là những chuyện rất Vĩ đại.

Thậm chí bé còn nghĩ rằng sau khi Diệp Uẩn Niên lớn lên, anh cũng sẽ tuyệt vời như ông nội của mình.

Lúc này, bé không thể tránh khỏi suy nghĩ, nếu Diệp Uẩn Niên cũng bước vào bộ phim tài liệu đó thì sẽ là người như thế nào, bé nghĩ rằng có thể sẽ còn lợi hại hơn cả Vương Á Tương, khiến người khác càng thêm khâm phục.

Được quen biết Diệp Uẩn Niên, thứ ảnh hưởng lớn nhất đến Ô Đào còn là học tập. Khả năng đọc viết của bé đã có tiến bộ nhanh chóng, những từ trong sách giáo khoa bé đều có thể đọc được, bản thân bé cũng đã biết viết nhiều chữ, các giáo viên trong trường đều rất kinh ngạc, họ thấy đứa trẻ này rất tiến bộ. Đến tháng chạp, trong lớp có đợt kiểm tra nội bộ nhằm nắm rõ năng lực học tập, Ô Đào được 5 điểm toán, 4 điểm văn, dù không phải là mức điểm quá tốt nhưng Ô Đào cũng cảm thấy hài lòng.

"Bây giờ chắc chắn là em đã theo kịp, không lo bị lưu ban nữa rồi." Giáo viên nói.

Ô Đào nghe thấy vậy thì vô cùng xúc động, không bị lưu ban là tốt quá rồi.

Dĩ nhiên là Mạnh Sĩ Huyên cũng mừng thay cho bé, bé ấy vừa kéo bé vừa nói muốn dẫn bé đi ăn những món ngon để thưởng cho bé, bây giờ một số học sinh trong lớp đã thân thiết với Ô Đào, ai cũng thích và ngưỡng mộ bé, họ thấy Ô Đào rất cừ.

"Lần thi này mình chỉ được 4 điểm môn toán, vậy mà mình còn học trước cậu hơn nửa năm cơ đấy!"

"Ô Đào, cậu học như thế nào vậy, giỏi thật đấy!"

Ô Đào bị mọi người vây quanh, mỗi người hỏi một câu, bé cảm thấy phấn khởi, không kìm được mà bật cười.

Bé biết bản thân mình có thể học tốt là nhờ có Diệp Uẩn Niên, chủ nhật hàng tuần bé đều đến nhà Diệp Uẩn Niên, anh dạy bé đọc, dạy kiến thức toán và giao bài tập cho bé.

Nhưng bé lại không muốn nhắc đến Diệp Uẩn Niên với bất kỳ ai, cứ như thể Diệp Uẩn Niên chính là một bí mật chỉ thuộc về bé, bé chỉ nói qua loa rằng mình nhờ người khác dạy bảo thêm, đọc thêm hay gì đó, cũng may là không có ai hỏi kĩ, thực ra hầu hết mọi người đều không quan tâm đến việc học hành, đơn giản chỉ là hỏi góp vui mà thôi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến ngày tháng chạp được nghỉ nửa ngày hôm đó, Ô Đào tranh thủ lúc trời còn sáng để đọc sách, đợi đến lúc chạng vạng mới chạy đi nhặt lõi than. Lúc nhặt lõi than, bé lại gặp Lạc Tái Lâu, lần này Lạc Tái Lâu không đi cùng đám người đó mà chỉ đi một mình.

Bé trông thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ tiếp tục đi về phía trước với cái giỏ tre trên lưng, nhưng Lạc Tái Lâu đã gọi bé lại: "Lo than phía trước đã bị đổ rồi."

Ô Đào: "Sao mới đó mà đã đổ rồi?"

Lạc Tái Lâu: "Hôm mồng tám tháng chạp, đổ từ lâu rồi, bọn họ cũng đã nhặt rồi, giờ đến đó thì cũng vô ích thôi."

Ô Đào hơi thất vọng: "Ừ"

Lạc Tái Lâu: "Anh định đến chùa Long Phúc ở phía trước để nhặt, có đi không?"

Ô Đào nghe thấy anh ta rủ mình đi nhặt chung thì liên gật đầu: "Được thôi."

Trời đã sẩm tối, mặc dù Ô Đào không hề nhát gan, trước đây cũng chỉ hay đi một mình, nhưng ngộ nhỡ lúc nhặt lõi than lại dây dưa trạm chán với người ta thì sao, Lạc Tái Lâu là người tốt, nhìn kỹ lại thì cũng không phải là người quá xấu xa, nếu cùng đi nhặt với anh ta thì ít nhất bản thân cũng không phải lo sợ gì nữa.

Cả hai lập tức cùng nhau đi về hướng chùa Long Phúc, Vừa đi vừa trò chuyện, Lạc Tái Lâu liền hỏi về việc học hành của Ô Đào.

Thực ra, Ô Đào và Lạc Tái Lâu đã quen biết nhau từ lâu, nhưng cũng chỉ là quen biết bình thường và chưa từng nói chuyện gì với nhau, vậy nên hiện giờ đương nhiên không thể cái gì cũng có thể nói ra với Lạc Tái Lâu giống như với Diệp Uẩn Niên.

Bé lập tức nói chung chung về chuyện trường học, học hành và cũng nhắc đến chuyện mình đứng đầu trong hội thi chạy.
Bình Luận (0)
Comment