[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96: Cháo Mông Tám Tháng Chạp Thơm Ngào Ngạt (1)

Chương 96: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (1) Chương 96: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (1)Chương 96: Cháo mông tám tháng chạp thơm ngào ngạt (1)

Ô Đào trông thấy vậy mà thèm, bé muốn tự mình đi mò nhưng khi đi xem thì cũng coi như là uổng công, đợi đến khi bé quay lại thì không chừng những thứ có giá trị đều bị mò gần hết rồi.

Vì vậy bé không đi xem nữa, ai ngờ đúng lúc này có một đám trẻ xách thùng nước từ bên sông chạy đến.

Ô Đào lập tức nhận ra một người trong số họ lại là Lạc Tái Lâu.

Mặc dù Lạc Tái Lâu không còn đến làm phiền bé nữa nhưng khi nhìn thấy anh ta Ô Đào vẫn thấy hơi sợ, bé vô thức muốn trốn tránh vậy nên đã hơi cúi đầu xuống, bước nhanh hơn, định trốn đi.

Không ngờ Lạc Tái Lâu đi liền một mạch về phía trước, vừa hay trông thấy Ô Đào.

Đứa con trai đi bên cạnh Lạc Tái Lâu liền reo lên: "Nhìn xem ai kìa, đây chẳng phải là Ô Đào con nhà nghèo đi nhặt lõi than hay sao?"

Mấy đứa con trai khác đều bật cười, có đứa nói: "Nó đi giày trắng thế cơ al

Ô Đào đỏ mặt, bé trừng mắt nhìn mấy đứa con trai đó và tiếp tục đi về phía trước mà không nói nửa lời.

Nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ ngợi, đi giày kiểu gì cũng không phải việc của các người, chẳng lẽ mình không được đi một đôi giày đẹp hay sao?

Lạc Tái Lâu lại nói: "Chúng mày sủa cái gì vậy, người ta đi giày gì thì thì quan gì đến chúng mày!"

Mấy đứa con trai khác không nói gì thêm.

Ô Đào nghe thấy vậy liền thấy những gì mà anh ta nói cũng giống như những gì trong lòng mình nghĩ, không ngờ anh ta cũng biết nói tiếng người.

Bé vội vã bước đi, sau khi qua cầu, bé đột nhiên nghe thấy ai đó đang hát bên cầu, tiếng hát rất lớn.

Ô Đào giật mình, bé nhìn sang thì nhận ra đó là ông già điên.

Ông già điên khùng ngồi đó trong bộ quần áo rách rưới và cất tiếng hát.

Thực ra sau chuyện lần trước, Ô Đào cảm thấy ông lão điên không phải người xấu, nhưng bé vẫn có chút sợ hãi, vì vậy bé thận trọng nói: "Ông ơi, cháu chào ông, ông đang hát đấy à..."

Ông già điên vừa hát và liếc nhìn bé. Ô Đào: "Ông ơi, cháu, cháu đi trước đây."

Nói xong, bé cúi đầu vội vàng rời đi.

Bé bước rất nhanh, như thể có một con hổ đang đuổi theo ở phía sau.

Con người là vậy, đặc biệt là trẻ con, rõ ràng biết rằng đối phương không phải là người xấu nhưng trong tiềm thức vẫn thấy sợ hãi vì mấy hành động kỳ lạ của đối phương.

Sau khi đi được một đoạn khá xa, bé quay lại, nhưng không ngờ lại thấy Lạc Tái Lâu đang ngồi cạnh ông lão điên, trông giống như đang nói chuyện với ông ấy, thậm chí còn lấy một con cá nhỏ trong xô của mình đưa cho ông ta.

Bé lấy làm ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ hóa ra là họ quen biết nhau.

Xem ra quả thực là ông già điên đó không bị điên, Lạc Tái Lâu cũng là một người khá tốt, ấy vậy mà lại đưa cá của mình cho ông lão điên.

火火火火火火火火火火火火大火火炎

Trong đoạn tiếp theo, ngày chủ nhật nào Ô Đào cũng chạy đến nhà Diệp Uẩn Niên, nhưng bé thường chọn đến vào lúc đã ăn cơm trưa xong xuôi, như vậy sẽ không cần phải ăn ở nhà Diệp Uẩn Niên nữa.

Bà Kim là một người rất tốt bụng, bà sẽ mang đến cho bé nhiều món ăn ngon, có nhiều món mà bé chưa bao giờ nghe nói đến, điều này càng giúp bé mở rộng tâm mắt.

Diệp Uẩn Niên dạy bé cách nhận mặt chữ, cũng dạy bé cách viết, bé làm theo một cách nắn nót, bé cùng viết với Diệp Uẩn Niên, các nét chữ cũng dần dan thành hình.

Đương nhiên việc đến Diệp gia không chỉ là để học, bà Kim cũng sẽ dẫn bé và Diệp Uẩn Niên đi chơi, có một lần còn đi xem phim, bà Kim đã mua cho bé và Diệp Uẩn Niên bỏng ngô để ăn.

Thời gian trôi qua và bé cũng đã quen với nó, bé phát hiện thực ra Diệp Uẩn Niên là một người rất ngại nói chuyện, khi gặp người khác, anh rất ít khi bắt chuyện, dường như so với việc nói chuyện thì anh thích đọc sách hơn.

Anh rất thích toán học, anh đã dạy cho bé một chút kiến thức toán học, chẳng hạn như định lý về lực kéo, hình học, cũng như một số kĩ năng tính toán, số palindromic, v. v.

Đương nhiên, anh còn dạy thêm một số thứ khó hơn, thậm chí còn có những thứ như là chữ cái xếp theo thứ tự bằng tiếng Anh, Ô Đào nghe tới mức ngớ người, Diệp Uẩn Niên thấy vậy liền không dạy bé thứ ấy nữa.

Ô Đào bắt đầu ngưỡng mộ anh, bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên quá thông minh, chẳng trách anh không muốn đi học, kiến thức toán học của anh rất cừ, có khi còn lợi hại hơn cả những người học năm năm ở trường của anhI

Khi bé nói những suy nghĩ này của mình cho Diệp Uẩn Niên nghe, bà Kim ở bên cạnh nghe thấy liền được một trận cười không ngớt.

Ô Đào mơ hồ cảm thấy lời mình nói có gì đó không ổn nhưng bé không nghĩ ra nổi, lại ngại không dám hỏi nên đành cho qua.
Bình Luận (0)
Comment