[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 95 - Chuong 95: Ba Cu Kim (3)

Chuong 95: Ba cu Kim (3) Chuong 95: Ba cu Kim (3)Chuong 95: Ba cu Kim (3)

Mắt Ô Đào ươn ướt, cắn môi: "Có phải hôm nay em đã quấy ray anh không? Nhưng em không biết hôm nay anh bận..."

Diệp Uẩn Niên cau mày, nghi ngờ quan sát bé.

Ô Đào nhỏ giọng giải thích: "Em cũng có chuyện muốn hỏi anh, mới tới đây... còn muốn trả anh sách nữa."

Mặt Diệp Uẩn Niên lập tức cứng lại: "Vậy sao?"

Ô Đào gật mạnh: "Phải!"

Diệp Uẩn Niên không ư hử gì nữa.

Ô Đào len lén nhìn anh, mặt anh đanh lại, chính là vô cùng vô cùng khó chịu.

Ô Đào rũ mắt, lòng vừa cực kỳ buồn bã, vừa chán nản, bé cảm thấy giày dưới chân chẳng trắng chút nào.

Thậm chí còn nghĩ, có phải nên tìm một lý do mau chóng rời đi không?

Đúng lúc bà cụ bước vào, trên tay cầm một cái khay sơn son thếp vàng, trong khay có hai ly thủy tỉnh, lại có thêm một cái hộp, hộp năm cánh, chia ra để các loại hoa quả sấy và kẹo trai cay.

Bà cụ cười nói với Ô Đào, 0 Đào mới biết, bà cụ này họ Kim, Diệp Uẩn Niên hay gọi bà là bà Kim, bà cũng bảo Ô Đào gọi thế.

Lòng Ô Đào hiểu sơ sơ, chắc có lẽ là bà bảo mẫu người Bát Kỳ mà Diệp Uẩn Niên từng kể, sau khi giải phóng cũng không có nơi nào để đi, vẫn ở trong nhà anh, bây giờ đã như người nhà rồi.

Bà Kim rất tốt, đưa ly thủy tinh cho Ô Đào, nói đây là nước cam, bảo bé uống, lại định đưa hạt phỉ cho bé.

Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên, vội nói: "Anh Uẩn Niên ăn không?”

Bà Kim cười: "Nó ấy à, bình thường không thích ăn vặt, răng bà cũng không tốt, chẳng ai ăn, nhưng lúc có khách đến nhà, vẫn phải chuẩn bị, khách ăn vài miếng, còn lại do để lâu nên bốc mùi, rất lãng phí, cháu ăn đi."

Ô Đào thấy Diệp Uẩn Niên không nói gì nên tự cúi đầu ăn một miếng.

Hạt phỉ phơi khô giòn, ăn vào thơm bùi.

Bà Kim nói với Diệp Uẩn Niên: "Uẩn Niên, Ô Đào là khách của cháu, cháu bóc hạt cho cô bé ăn đi."

Ô Đào vừa định nói không cần, Diệp Uẩn Niên đã cầm lên bóc.

Ô Đào muốn tự bóc, Diệp Uẩn Niên cứ khăng khăng bóc, bóc xong đưa cho bé, bé chỉ đành ăn.

Bà Kim cười đến nếp nhăn càng sâu hơn: "Đứa trẻ Uẩn Niên này, lúc trước cũng đi học mấy ngày, nhưng thấy chán nên về, trẻ con, cả ngày chỉ ru rú trong nhà cũng chẳng chơi với ai, càng không có bạn bè. Hiếm khi có bạn đến chơi, bà thấy trong lòng đang vui lắm đấy."

Diệp Uẩn Niên nhăn mặt: "Bà, bà có thể nói ít đi được không?"

Bà Kim nhìn vẻ mặt Diệp Uẩn Niên, càng cười lớn hơn, hiền hậu nói với Ô Đào: "Tiểu Ô Đào, đừng để ý nó."

Khi Diệp Uẩn Niên nghe nói Ô Đào muốn viết đại tự, cậu đã đặc biệt tìm một vài bảng chữ mẫu tới, cậu nói rằng thứ đó chính là mình đã vẽ can theo từ khi còn nhỏ, để bé tô lại theo, cậu còn dạy cho bé một vào kĩ năng, đương nhiên Ô Đào cũng nghiêm túc nghe theo.

Nói một hồi lâu, Ô Đào thấy cũng không còn sớm nên muốn về nhà.

Lúc chào tạm biệt Diệp Uẩn Niên, Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Em đổi giày mới rồi à?" Hai mắt Ô Đào sáng lên, cuối cùng anh cũng nhận ra, bé vội vàng nói: "Đẹp không? Đây là tiền thưởng mà em nhận được từ đại hội thể thao, là mẹ em mua cho, đây là đôi mới, còn là hàng có nhãn hiệu nữa đấy!"

Diệp Uẩn Niên nhìn một lượt rồi đưa ra một lời nhận xét rất đúng trọng tâm: "Rất trắng, cũng rất sạch sẽ."

Ô Đào: "Đúng vậy, cực kỳ sạch nhỉ, sạch hơn nhiều so với đôi giày trước của em, cũng đẹp hơn rất nhiêu nữa!"

Diệp Uẩn Niên lại nói: 'Nhưng anh không nhớ đôi giày trước của em là kiểu dáng gì rồi."

Ô Đào không nhịn được mà bật cười, bé cũng không thích người khác nhớ đến kiểu dáng của đôi giày ban đầu, để lại một ấn tượng đẹp chẳng phải là tốt hơn nhiều sao!

Sau khi tạm biệt Diệp Uẩn Niên và bước ra khỏi con ngõ nhà Diệp, Ô Đào cảm thấy bầu trời hôm nay trong xanh quang đãng, tất cả mọi thứ xung quanh đều đẹp de.

Thực ra, trong lòng bé biết rõ mình và Diệp Uẩn Niên không thuộc về cùng một thế giới.

Diệp Uẩn Niên thuộc về thế giới của Vương Á Tương, hoàn toàn khác với thế giới của bé, nhưng bé vẫn không thể không thích, không kìm được việc lại gân anh ấy, tiếp xúc với anh ấy, đây là vẻ đẹp mà cả đời này bé sẽ không bao giờ có thể tận hưởng.

Bé nghĩ đến chàng hoàng tử trong câu truyện công chúa Bạch Tuyết, bé cảm thấy Diệp Uẩn Niên giống như một hoàng tử trong lâu đài, đang sống trong thế giới cổ tích.

Cô ấy may mắn biết bao khi được gặp gỡ với chàng hoàng tử trong thế giới cổ tích!

Nghĩ đến đây, quả thực là vui sướng, bé bước nhanh chân về nhà.

Khi đến bờ sông, trông thấy công nhân đang đục băng bên sông, những lúc tiết trời lạnh như thế này, công nhân sẽ ra sông đục băng sau đó vận chuyển đến sân băng. Ô Đào biết những người đục băng thường là đục ở Bắc Hải, chẳng qua là vì miếng băng này gần sân băng phía sau Cảnh Sơn vậy nên mới có cảnh tượng này.

Các công nhân đang đục đá, sau khi băng tách ra, cá bị đông cứng dưới sông có thể bật nhảy ra, một vào đứa nhỏ xúm xung quanh tranh thủ nhặt cá dưới sông.
Bình Luận (0)
Comment