[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 94 - Chuong 94: Ba Cu Kim (2)

Chuong 94: Ba cu Kim (2) Chuong 94: Ba cu Kim (2)Chuong 94: Ba cu Kim (2)

Lúc biết trong nhà mình giấu báu vật đáng tiền như thế, tinh thần đều thay đổi, cả người như có khí thế hơn.

Dù vẫn ăn bánh ngô, nhưng lòng lại nghĩ, mình có tiền, về sau còn cơ hội sẽ bán ít gỗ trầm hương, là có thể ăn thịt no nê, nghĩ vậy, như bản thân đang ăn thịt, cái bánh ngô kia cũng trở nên ngon ngọt hơn.

Trong lòng cảm thấy có của cải rồi, không mất được, vì thế ăn bánh ngô, khác hẳn nghèo nên không thể không ăn bánh ngô.

Cũng vì điều này, hai ngày nay Ô Đào đến trường cũng vô cùng phấn khích, trên lớp chăm chú nghe giảng, tan học chơi đùa vui vẻ với bạn bè, bạn học xung quanh đều bảo, Ô Đào có phải gặp được chuyện tốt gì rồi không, tinh thần khác hẳn, mở miệng là cười.

Đương nhiên Ô Đào không dám nói gì với bạn học, bạn nói chắc chắn là vì chạy bộ được giải, Ô Đào cũng đáp phải.

Vương Bồi Hâm đã đưa nghiên mực cho bé, chỉ lấy ba hào, bé cũng chẳng hiểu tốt xấu, dù sao bạn học đều cảm thấy nghiên mực rất tốt, dĩ nhiên Ô Đào biết ơn Vương Bồi Hâm, lại nghe bạn học, bắt đầu mài mực, nhưng không dễ, phải tốn nhiều công sức, mài xong, còn phải bắt chước chữ một chút cho giống.

Chủ nhật, bé không cần đi học, buổi trưa bắc ghế dài và một cái ghế đẩu nhỏ ra cửa luyện chữ, thỉnh thoảng mọi người trong tứ hợp viện đi qua, khen vài câu "Ô Đào giỏi ghê, đã biết viết đại tự rồi."

Ô Đào nghe cũng chỉ cười, sau đó cúi đầu viết tiếp, im lặng mà viết.

Đáng tiếc mới được một lát, mặt trời bị che mất, trời lạnh hơn, còn ngồi viết ở ngoài, tay đông cứng mất, bé chỉ đành về phòng, mang sách ra đọc.

Lúc này, đọc "Công chúa Bạch Tuyết" lại nhớ tới Diệp Uẩn Niên.

Bé nghĩ, chẳng bằng đi trả sách, nhân tiện nhờ anh viết chữ, ông anh là người có văn hóa như thế, trên bàn anh cũng có bút lông, chắc chắn đã từng viết đại tự.

Nhớ tới Diệp Uẩn Niên, Ô Đào lại càng hào hứng, rửa mặt rửa tay, nghiêm túc đeo đôi giày thể thao kia.

Thật ra giày hơi to, xòe chân hết cỡ vẫn cách mũi giày một đoạn dài, nhưng vì có dây giày, nên cũng không sợ tuột chân. Chân nhẹ nhàng xỏ vào giày, có thể cảm nhận được sự đàn hồi, bé thử đi vài bước, cực kỳ thoải mái chắc chắn, quả nhiên giầy mình đeo cảm giác khác hẳn.

Bé không kìm được mím môi cười, trong lòng vui như nở hoa, hạnh phúc như giẫm trên bông.

Đeo xong, còn tự chải đầu, rồi mới cầm quyển "Công chúa Bạch Tuyết" và cuốn đại tự của mình, vui vẻ ra ngoài.

Không nghĩ tới phải nhặt xỉ than, tay với mặt đều sạch sẽ, chân đeo giày càng trắng sạch tỉnh tươm, Ô Đào cảm thấy người đi đường thỉnh thoảng sẽ nhìn mình.

Họ chắc chắn cũng cảm thấy mình xinh xắn!

Ô Đào cứ chạy lon ton như thế, hớn hở chạy đến ngõ vườn hoa Thập Cẩm, đến trước cổng, thử ngó vào bên trong trước.

Bé không biết cha mẹ Diệp Uẩn Niên có nhà hay không, có lẽ người nhà anh không chào đón khách.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng nói sau lưng nói: "Cô bé, cháu tìm ai?"

Ô Đào sợ hãi, vội ngoảnh lại xem, thì thấy một bà cụ, tóc bạc phơ, đeo kính lão, sợi dây của kính vắt trên tai, hiền lành phúc hậu.

Lúc này lòng Ô Đào mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: " Cháu chào bà, cháu đến tìm bạn, bạn cháu tên Diệp Uẩn Niên, anh ấy ở đây phải không ạ.”

Bà cụ nghe được, ngạc nhiên quan sát Ô Đào: "Cháu quen Uẩn Niên nhà chúng ta à?"

Ô Đào: "Vâng."

Bé sợ người ta không tin, vội nói: 'Là anh Uẩn Niên bảo cháu tới đây tìm anh ấy chơi ạ."

Bà cụ mỉm cười: "Chắc Uẩn Niên ở nhà đó, bà đoán là đang đọc sách, cháu vào trong trước đã, mau vào đây."

Bà nhiệt tình đưa Ô Đào vào trong, sau đó thì gọi to: "Uẩn Niên, đây là bạn cháu phải không?”

Cửa nhanh chóng mở ra, Diệp Uẩn Niên trông thấy Ô Đào, nhưng không cười, mà hơi khó chịu: "Em vào trong đi."

Ô Đào hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời Diệp Uẩn Niên đi vào phòng.

Bà cụ cười: "Uẩn Niên, cháu tiếp khách của cháu cho tốt nhé, bà đi lấy chút gì cho các cháu ăn."

Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào vào phòng sách, Ô Đào vội giơ quyển "Công chúa Bạch Tuyết" ra: "Anh Uẩn Niên, đây là sách của anh, em đã đọc xong rồi."

Ô Đào bảo quản sách rất cẩn thận, còn cố ý bọc bìa vào, sợ làm rách.

Diệp Uẩn Niên lại chẳng ngó ngàng, tiện tay cầm lấy, đặt trên giá sách.

Ô Đào càng mất tự nhiên, bé không hiểu tại sao Diệp Uẩn Niên im lặng thế, anh đang giận mình sao, mình đã làm sai gì rồi à, hay tại mình đến không đúng lúc?

Ô Đào khó hiểu nghĩ.

Bé cúi đầu, vừa hay nhìn thấy đôi giày trắng của mình, đôi giày rất trắng rất trắng, đây là đôi giày sạch sẽ nhất mà bé từng đeo trong đời.

Bé bỗng hơi tủi thân, không biết là cảm giác gì, trong lòng chua xót, buồn bã.

Diệp Uẩn Niên đột nhiên mở miệng: "Sao hôm nay em lại đến đây?"
Bình Luận (0)
Comment