Chuong 93: Ba cu Kim (1)
Chuong 93: Ba cu Kim (1)Chuong 93: Ba cu Kim (1)
Cơm nấu xong rất nhanh, Ninh Diệu Hương: "Còn ngẩn ra gì nữa, mau lấy bát đi."
Thanh Đồng nghe thế thì bật dậy, vội vã đi mở ngăn tủ lấy bát, Ô Đào cũng sốt sắng lấy đũa.
Cơm tối là cháo ngô khoai lang, nấu chín tới đặc sánh vàng óng, mỗi người một bát, ăn kèm với bánh ngô, ngon tuyệt.
Ô Đào nhai nuốt, nhìn mẹ bé, rụt rè nói: "Mẹ, mẹ không giận à?”
Ninh Diệu Hương liếc Ô Đào: "Mẹ giận cái gì?"
Ô Đào lắp bắp: "Thì, thì tấm gỗ đó, bọn con tiêu năm đồng lận..."
Càng nghĩ càng áy náy, năm đồng đó.
Mẹ mới tiêu tiền mua giày mới cho mình, giờ mình và anh trai lại tiêu năm đồng mua đống gỗ nát, bé nhớ đến dáng vẻ cười nhạo ban nãy của bác kia, càng thấy chói tai.
Bé không biết mẹ nghĩ ra sao.
Mình và anh trai cũng do dự rất lâu mới quyết tâm mua, nhưng mẹ không biết điều đó, mẹ vừa về đã trông thấy mình và anh trai vung năm đồng tiền đi, chắc chắn bà rất đau lòng.
Ninh Diệu Hương liếc nhìn con trai con gái, cuối cùng thở dài: "Mua cũng mua rồi, còn làm gì được nữa, mẹ đánh hai đứa thỏ con các con một trận, là người ta sẽ trả tiền lại à?"
Câu này làm Thanh Đồng cúi đầu xuống, không dám nói năng gì.
Ô Đào cúi gằm, nhìn chiếc bàn cũ đã tróc sơn, mặt bàn loang lổ bong tróc, một giọt nước rơi xuống len vào những ke nứt cũ kỹ.
Ninh Diệu Hương nói: "Nói đi chứ, tiêu nhiều tiên như thế, hai đứa giàu rồi hay thế nào, tốt xấu gì cũng nói cho mẹ biết lý do chứ?"
Vừa dứt lời, Thanh Đồng vội vàng nói: "Mẹ, bọn con tưởng mấy mảnh gỗ đó là gỗ Cẩm Lai, mẹ biết gỗ Cẩm Lai không, rất quý đấy, biết bao đồ dùng trong Cố cung đều làm bằng cái này đó!"
Ô Đào cũng nói: "Người bán gỗ này trước kia rất giàu, gỗ trong nhà người ta chắc chắn toàn là chất liệu tốt."
Tối đó, không đóng bếp than trong nhà, chiếc ấm mạ kẽm sôi ùng ục, đổ thêm nước lạnh vào xong, nhúng khăn lông vào nước rồi lau những tấm gỗ đó, Ninh Diệu Hương rất ưa sạch sẽ, đồ nhà người khác, dù có tốt, cũng phải giữ cho sạch sẽ.
Lau chùi hai lần, Ô Đào đúng nhìn ra, tấm gỗ này đúng là đồ tốt, khác hẳn những loại gỗ khác, thậm chí còn ngửi được mùi gỗ thơm, thoảng thoảng chút ngọt.
Ô Đào phấn khởi: "Mẹ, mẹ có ngửi thấy không, có mùi thơm!"
Đương nhiên Ninh Diệu Hương cũng ngửi thấy: "Xì" một tiếng, ý bảo Lâm Đào bé mồm thôi, bà ấy lại tự mình ngó ra ngoài.
Ô Đào hiểu ngay, hai mắt lấp lánh, im lặng gật đầu thật mạnh, ý là con biết rồi!
Ba mẹ con nín thở, khẽ khàng đặt mảnh ván đã lau xong lên gạch, lại phủ rơm lên, trên mặt rơm trải một cái đệm cũ, rồi trải ga giường lên trên đệm, một tấm ga thô ráp rất to, nghe nói đó là tấm ga giường lúc Ninh Diệu Hương kết hôn, cứ thế, che phủ cả cái giường.
Ninh Diệu Hương mở tủ lấy ra một cái chăn, nói nếu mai trời đẹp thì mang đi phơi, hôm nay chưa cần cái này.
Ô Đào lại không đợi được, bé thích quá rồi, giường mới, đệm mới, chăn mới!
Bé thích đến mức ngã người xuống đệm, vùi đầu vào chẳng muốn đứng dậy nữa.
Thanh Đồng: "Nhìn em kìa, như một chú cún lười."
Ô Đào: "Đây là giường của em, giường mới của em! Em có giường mới rồi!"
Đúng là cực kỳ vui sướng.
Ván giường là gỗ vàng vô cùng quý giá, chắc bán được rất nhiều tiền, cứ thế mà lót dưới ngày mình, bé cảm thấy bản thân nháy mắt trở nên giàu có.
Mà đây giường của mình, một căn phòng của mình, xa hoa cỡ nào, bé nghĩ cũng không dám nghi.
Ninh Diệu Hương thấy thế, cũng hết cách, để c11ô ngủ bên trên, nghĩ nếu ngày mai mặt trời mọc, phải phơi mới được.
Đêm đó, Ô Đào cứ nằm như thế mà ngủ, đệm êm ái, giường thơm tho, cho dù trong phòng không có bếp lò, thì bé vẫn cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Thậm chí bé còn ngửi thấy mùi hoa, thoang thoảng, ngọt ngào, còn tuyệt vời hơn kẹo đường, cứ thế mà chìm vào giấc mơ.
Dưới giường giấu gỗ trầm hương, hai ngày đầu nơm nớp lo sợ, sợ người khác phát hiện, lúc ra ngoài vô cùng căng thẳng, nếu nhà ai muốn lê la vào phòng, càng như phòng trộm.
Qua mấy ngày, mới thả lỏng được. Trong tứ hợp viện chẳng ai nhắc tới chuyện này nữa, năm đồng tiền mua mấy tấm gỗ, không ai nghĩ nhiều, dù gì mọi người đều bận rộn, ai rảnh đi để ý chuyện nhà người khác chứ, tốt nhất là tự lo chuyện của mình.
Về phần Phúc Thuy Thành, có được cao rượu Thiệu Hưng hảo hạng, vui phát điên, chạy ra ngoài mấy ngày trời không thấy bóng dáng, cũng chẳng biết đã đi uống ở chỗ nào rồi.
Vì thế trong lòng từ từ thả lỏng, sau đó lại cảm thấy khác biệt.
Hai ngày này, Ninh Diệu Hương âm thầm tìm người hỏi thăm, biết trầm hương đáng tiền, cạo ít vụn gỗ cũng đáng tiền, huống hồ trong nhà mình còn có bốn tấm, đó chính là báu vật vô giá.
Bà ấy kể cho hai đứa con nghe, hai đứa trẻ đều vui mừng khấp khởi.