[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 92 - Chuong 92: Ninh Dieu Huong Va Cao Rượu Thiệu Hưng. (2)

Chuong 92: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (2) Chuong 92: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (2)Chuong 92: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (2)

Thanh Đồng nhìn dáng vẻ bà ta, cũng nói: "Năm đồng?"

Phùng Hồng Anh bật thốt: "Năm đồng?"

Bà ta đánh giá mấy tấm gỗ này, chẳng nhìn được cái gì tốt, thì cười nhạo: "Tui mày đúng là lắm tiền, năm đồng đi mua mấy mảnh gỗ mục nát này? Mày nghĩ là bảo bối đấy à?"

Bà ta vừa nói như thế đã thu hút hàng xóm trong tứ hợp viện ngó đầu ra xem.

Thanh Đồng gật đầu: "Ừm."

Phùng Hồng Anh bĩu môi: "Bình thường mẹ mày toàn kêu khó khăn, còn tưởng đói kém lắm, hóa ra lại tốt, năm đồng làm gì chẳng được, lại đi mua đồ chơi!"

Thanh Đồng bị nói thế, bực đến đỏ cả mặt.

Anh định nói là, anh nghĩ đó là gỗ cẩm lai, bán được khối tiền đó, nhưng anh lại sợ nói ra Phùng Hồng Anh tham lam, thứ tốt này của anh không giấu được, bị báo lên trên thì mất trắng.

Vì thế anh chỉ có thể cắn chặt răng, nhẫn nhịn. Ô Đào ở bên cạnh không biết phải nói gì, chuyện bé và anh trai mua ván giường còn chưa nhắc với mẹ nữa cơ, nhắc rồi còn chẳng biết mẹ sẽ nói gì.

Bấy giờ mới ra hiệu với Thanh Đồng, ý là mau chuyển đi là được rồi, mặc kệ bà ta, dù gì lần trước mọi người cũng làm ầm ï mất hết cả mặt rồi.

Thanh Đồng gật đầu, hai anh e, chuyển gỗ vào trong viện.

Lúc này, mọi người đều đi ra, Ninh Diệu Hương cũng vừa hay xách một bình rượu từ ngoài về.

Bà ấy thấy ván giường này, còn không hiểu có chuyện gì, Phùng Hồng Anh ở bên cạnh đã luyên thuyên: "Tao quả là không nhìn ra, bản lĩnh lớn biết bao, hai đứa nhóc giỏi rồi, biết tiêu tiền cơ đấy! Năm đồng đó, chỉ mua mấy mảnh gỗ mục này, hôm nay tao đúng là được mở rộng tầm bắt."

Ninh Diệu Hương vừa nghe đến năm đồng tiên, lập tức nhìn Thanh Đồng.

Thanh Đồng cũng chột dạ, dẫu sao cũng là chuyện không nắm chắc, nhỡ nhìn lầm, vậy thì phí tiên rồi, anh lí nhí báo cáo chuyện này cho mẹ, Ô Đào càng cúi thấp đầu, cắn môi, chẳng dám nói gì. Bé đợi mẹ mắng mình và anh trai một trận.

Phùng Hồng Anh đứng bên cạnh bật cười: "Xem chuyện gì này, đúng là biết dạy con, tôi nghĩ bọn nhóc sẽ có tương lai lắm đây!"

Bà ta nói thế, Ninh Diệu Hương lại nói: "Chuyện này à, tôi biết, là tôi bảo tụi nó mua đó."

Ninh Diệu Hương vừa nói xong, Phùng Hồng Anh bên cạnh đã sửng sốt, Thanh Đông và Ô Đào cũng đứng hình, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ninh Diệu Hương: "Người bán gỗ là một chị em tốt của tôi ngày xưa, bây giờ gả đi rồi, cuộc sống khó khăn, trong nhà không có gì để bán, tôi có vất vả hơn nữa, nhưng tốt xấu cũng có tiên lương, muốn giúp đỡ cô ấy, vừa hay nhà tôi đang muốn có một cái giường, bên cô ấy có mấy tấm này, tôi bèn bảo đưa cô ấy thêm ít tiên, dù sao cũng giúp đỡ cô ấy một tay, chất liệu này hãng còn dùng được, cũng đáng hai ba đồng, vẫn tốt như trước, tôi giúp cô ấy hai ba đồng, tôi đâu có vì thế mà chết đói được, cũng xem như mua sự an tâm."

Lời này, hàng xóm xung quanh không ai ngờ được, nhất thời đều xúc động.

Mẹ Huân Tử nói: "Mẹ Thanh Đồng, chị cũng tốt bụng thật, mình sống khó khăn như thế mà vẫn nhớ đến người ta."

Nhà bà vốn ở một mình trong tứ hợp viện, cho dù giờ đã chuyển qua sống với mọi người, cũng có tiếng nói hơn, mọi người đều kính trọng bà gọi một tiếng chị dâu, vì thế giờ bà vừa nói, mọi người đương nhiên càng tán đồng.

Mẹ Thuận Tử cũng thở dài nói: "Chẳng phải sao, để tôi nói, người số khổ thì đồng cảm thương xót người số khổ, đức tính này mẹ Thanh Đồng thật sự rất tốt."

Lời khen này làm cho Phùng Hồng Anh không xuống nước được, nhếch mép cười nói: "Tôi còn tưởng có chuyện gì, thì ra là làm người tốt, giỏi thật đấy."

Nói thêm hai ba câu khách sáo rồi vội vàng câm xem đi mất, mọi người trong viện cũng đi làm việc của mình, đến giờ cơm rồi, trong nhà còn đang bận rộn đây.

Ô Đào thấy mẹ bé và bác kia nói chuyện, chẳng hề nhắc tới chuyện này.

Mẹ lại nói bịa ra chuyện vớ vẩn như này, coi như để giúp mình và anh trai, vẹn toàn cho qua chuyện này. ... Bé còn tưởng, mẹ sẽ mắng rồi cầm chổi đánh họ chứ.

Ninh Diệu Hương nhìn hai đứa con mình, áo bông của Thanh Đồng bị bắn một mảng bùn, cằm Ô Đào thì có một mảnh xanh, chán chường, ngốc nghếch giương hai mắt nhìn mình.

Bà ấy lập tức giận tím mặt: "Còn không khiêng gỗ vào đi, còn muốn đứng đây hít khí lạnh hay sao?”

Thanh Đồng và Ô Đào vội vàng tỉnh lại, hai người nhanh chóng nhấc gỗ lên, Thuận Tử ở bên cạnh cũng giúp đỡ.

Ninh Diệu Hương vào phòng nấu cơm.

Chờ đến khi hì hục chuyển xong đống gỗ vào nhà chứa xong, Thanh Đồng và Ô Đào tự giác đi rửa tay, cạo sạch vết bẩn trên áo bằng mảnh ngói cũ, rồi lại lau bằng khăn ấm, bấy giờ mới cẩn thận ngồi vào bàn.

Ngồi xuống xong, Ô Đào vẫn chưa an tâm, lấy rẻ lau bàn, vừa lau vừa cẩn thận ngó sắc mặt mẹ.

Thanh Đồng thì sao cũng được, lặng lẽ, dù sao cũng chờ bị mắng, không thì bị đánh một trận bằng chổi thôi.
Bình Luận (0)
Comment