[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 91 - Chuong 91: Ninh Dieu Huong Va Cao Rượu Thiệu Hưng. (1)

Chuong 91: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (1) Chuong 91: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (1)Chuong 91: Ninh Dieu Huong va cao rượu Thiệu Hưng. (1)

Lúc này trong nhà bà lão đã chẳng còn ai nữa, bà lén lút nhìn ra ngõ, bên đó hình như có hai tên choai choai đang nhìn về phía này, vẻ mặt bà nháy mắt thay đổi, vội vàng giục Thanh Đồng và Ô Đào đi ra: "Đã tính rẻ cho hai đứa rồi, hai đứa mua thì mua, nếu đã là của hai đứa rồi, có chuyện gì đừng làm lụy bài"

Nói rồi vội vàng đuổi Thanh Đồng và Ô Đào ra ngoài.

Trong lòng Thanh Đồng và Ô Đào cũng hoảng loạn, sợ bị người ta điều tra gì đó thì lỗ nặng, nhưng tận tấm gỗ lận, đâu phải thứ hai anh em có thể khiêng hết được, ít nhất cũng phải mỗi người nhấc một đầu mới hì hục khiêng đi được.

Khó khăn lắm mới khiêng được bốn tấm gỗ ra được, bà lão đã đóng sầm cửa rồi.

Thanh Đồng gây sự: "Cho chúng cháu một dây cũng được mài!"

Ô Đào: "Bỏ đi, bà ấy cũng sợ, chúng ta tự nghĩ cách thôi."

Thanh Đồng nhìn quanh ngõ, trời đang tối dần, gió nổi lên, hình như còn sắp có tuyết, cơn gió lạnh lẽo cuốn theo những tỉnh thể tuyết, tấm khẩu hiệu trên bức tường xanh đã bị rách một góc, cứ thế phần phật trong gió.

Cũng chẳng có ai, nhưng cứ cảm thấy, hình như có thứ quỷ quái nào đó đang ẩn nấp trong góc, sẽ thình lình nhảy ra, há cái miệng đầy máu nuốt chửng hai người.

Ô Đào hơi bất an: "Anh ơi, chúng ta nhanh chóng về nhà đi."

Thanh Đồng gật đầu: "Ừm, hay là thế này, em xem chạy về nhà mượn cái xe đẩy nhỏ, anh đợi ở đây."

Ô Đồng cau mày: "Anh, để một mình anh ở chỗ này em không yên tâm, hay là chúng ta khiêng từng cái một, đi một đoạn, hạ xuống, rồi quay lại khiêng cái khác, như thế tuy chậm nhưng chúng ta có thể cùng khiêng hết mấy tấm này ra khỏi ngõ. Đợi ra đến đường, chúng ta lại nghĩ cách khác, nếu không nhỡ mà..."

Lời còn lại, bé không nói.

Thanh Đồng do dự, cuối cùng cắn răng: "Được, chúng ta khiêng ra ngoài đã."

Ngay sau đó Thanh Đồng và Ô Đào mỗi người một đầu, chuyển một thanh ra khỏi ngõ trước, đến lối vào ngõ, hạ xuống để cạnh chân tường, rồi lại chạy về khiêng một tấm khác, cứ thế quay qua quay lại bốn vòng, mới chuyển hết bốn tấm gỗ đến lối vào ngõ, tiếp đó lại từ lối vào ngõ khiêng đi một đoạn.

Tuyết đêm qua đã tan, con đường không lát gạch lầy lội, đi không cẩn thận là trượt ngã ngay, trên người lại càng lạnh, cứ như không mặc áo bông vậy, chả tác dụng gì.

Hai anh em nghiến răng nghiến lợi tiến về phía trước, trong lúc đi, Thanh Đồng không đề phòng, suýt nữa bị ngã, anh ấy lảo đảo, Ô Đào cũng lao theo, cằm đập thẳng vào tấm gỗ.

Thanh Đồng vội vàng buông ra, tấm gỗ lộc cộc bị ném xuống mặt đất nhầy nhụa, bùn bắt tung tóe.

Thanh Đông đi tới xem cằm Ô Đào: "Đau không? Không sao chứ?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thật ra Ô Đào đau nhức cả cằm, vừa lạnh vừa đau, đến mất cảm giác rồi, nhưng bé vẫn lắc đầu: "Không sao, chúng mình nhanh lên đi, anh xem tuyết sắp rơi nhiều hơn rồi, chúng ta mau chóng chuyển về nhà đi."

Thanh Đông xoa đôi tay khô ráp nứt nẻ của mình: "Được, em cố chịu chút, về nhà mình cùng ngâm chân."

Ô Đào gật đầu: "Ừm, được!" Hai anh em tiếp tục gắng sức, khiêng về phía trước, lúc khiêng đến bờ sông, thì giấu mấy tấm gỗ này trong bụi cỏ ven sông, sau đó Thanh Đông ngồi đây trông chừng, Ô Đào về nhà báo tin.

Ô Đào không dám chậm trễ, sợ nhỡ mà, vội vàng chạy về nhà, tìm tới nhà Huân Tử, mượn xe đẩy nhà họ, rồi mới chạy về phía bờ sông.

Xe đẩy đó có một bánh, hai cái tay cầm, không to, hai anh em miễn cưỡng lắm mới đặt được bốn tấm gỗ lên được, bốn tấm gỗ chìa về phía trước, Ô Đào sợ xe bị nghiêng, nên đỡ phía trước.

Ô Đào: "Anh, được rồi, em đỡ thế này sẽ không bị rơi nữa."

Thanh Đồng gật đầu, dồn sức, tay nắm chặt hai tay cầm đẩy đi, xe nhỏ lạch cạch tiến về phía trước.

Thật ra thế này vẫn rất tốn sức, nhưng đã tiết kiệm sức lực hơn trước đó nhiều rồi.

May mà trời đã tối, đèn đường mờ tịt, cũng chẳng ai để ý họ, cứ thế thuận lợi đi một mạch về đến ngõ nhà họ.

Mọi người trong ngõ đã bắt đầu nấu cơm rồi, nhà nào cũng bay ra mùi thức ăn thơm nức, lúc này, Ô Đào mới cảm thấy, bụng mình ục uc kêu lên, vừa lạnh vừa đối.

Thanh Đồng: "Cố lên cố lên, sắp tới nhà rồi."

Ô Đào: "Ừm”"

Cứ thế bước về phía trước, khi sắp tới cửa nhà, đúng lúc gặp bác[2] Phùng Hồng Anh đi từ trong viện nhà mình ra, trên tay cầm một cái xẻng, không biết định làm gì.

Bà ta nhìn Thanh Đồng và Ô Đào, thấy hai người nhếch nhác cả người, tối mịt, lại chở mấy tấm gỗ bằng xem đẩy, thì đến gần ngó: "Đây là gỗ gì thế? Ở đâu ra đấy?"

Ô Đào vừa thấy, thì lo lắng, khó khăn lắm mới về được, bé sợ người ta cướp mất.

bé vội nói: "Đây đổi ở chợ đồng nát, muốn làm giường."

Phùng Hồng Anh giễu cợt cười: "Chỉ thế thôi á? Hay là bỏ tiền mua? Bao nhiêu tiền?"
Bình Luận (0)
Comment