[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 90 - Chuong 90: Mua Van Giuong (3)

Chuong 90: Mua van giuong (3) Chuong 90: Mua van giuong (3)Chuong 90: Mua van giuong (3)

Hai người cứ bí mật đào, lén lén lút lút, không để người lớn biết, còn bắt Ô Đào phải giữ bí mật.

Sau đó đào được mấy ngày thì bỏ đấy, hình như hai người cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Ô Đào nhìn anh trai, trong lòng nghĩ, bệnh cũ của anh trai lại tái phát rồi.

Nhưng bé cũng thấy, nếu đúng là gỗ Cẩm Lai như mình nghĩ, thì nhất định rất quý giá, giờ nghĩ cách mang về nhà, biết đâu có thể bán được tiền thì sao.

Thế là bé nói: "Được, chúng ta đi hỏi, nhưng đắt quá thì không mua nữa, mẹ mới giày cho em.

Thanh Đồng vội vã gật đầu, đứng vụt dậy, đến hỏi chủ hộ.

Chủ hộ kia là một bà lão, mặc một cái áo choàng vạt to, trước ngực còn thêu kim tuyến, nhìn thấy tên nhóc choai choai Thanh Đồng, không chào đón cho lắm nói: "Nhóc con đừng phá đám"

Thanh Đồng chỉ đành nói: "Ba ơi, bọn cháu muốn mua cái này, nhà chúng cháu thiếu một cái giường, muốn có cái ván giường, cái này bán không?"

Bà lão liếc nhìn Thanh Đồng: "Mấy tấm này?"

Thanh Đồng gật đầu: "Phải phải phải."

Bà lão: "Đưa năm đồng rồi lấy đi."

Năm đồng?

Đương nhiên đây không phải con số nhỏ, Thanh Đồng và Ô Đào nhìn nhau, hơi do dự.

Dì Lỗ nhanh chóng kéo Ô Đào sang một bên: "Con bé này, đừng dại, chúng ta nhặt là được rồi, bỏ năm đồng mua mấy tấm gỗ mục? Đống này vài ngày là hỏng rồi!"

Thanh Đồng cũng do dự, quả thật năm đồng đắt quá, nếu cứ mất tiền ngu thì đau lòng chết mất.

Ô Đào không biết phải nói gì, bé đoán chắc là gỗ Cẩm Lai, nhưng ai biết được chứ, thứ này, ngay cả những người cao tuổi còn nhìn lầm được, bé lại không hiểu, tiền đâu phải của mình, là anh trai vất vả kiếm được.

Hơn nữa mua giường là để mình dùng, bé đâu dám cầm tiền mồ hôi xương máu của anh trai ra đánh cược.

Hai người ra khỏi căn nhà đó, hơi chán nản, đi đường cứ cúi gam xuống.

Khi sắp đi hết con hẻm, Thanh Đồng đột nhiên cắn răng: "Ông liều một phenI"

Ô Đào: "Cái gì?"

Thanh Đồng: "Em thấy đó là gỗ Cẩm Lai đúng chứ?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Ô Đào ngẫm nghĩ: "Em cũng không biết nữa, em đoán thôi, vì em thấy, nhưng vụn vàng trên mặt, chắc chắn đồ tốt mới có, lúc trước nhà này nhất định rất giàu có, nhưng chúng ta đâu hiểu rõ, cũng sợ nhìn sai."

Thanh Đồng quyết định: "Vậy là được rồi, mual"

Ô Đào: "Thế nhỡ không phải thì sao? Năm đồng đó, anh, một tháng lương của anh chỉ mười ba đồng!"

Đây còn là tiền sau khi tăng lương nữa chứ!

Thanh Đồng: "Nhà mình thiếu tấm gỗ, cầm một cái giường, nếu mình nhặt gỗ ở chợ đồng nát, cũng phải mất hai ba đồng đúng không? Bây giờ năm đồng, cũng chỉ tiêu hơn ý định ban đầu hai đồng, dùng hai đồng đánh cược một lần, nhỡ đâu được lời, vê sau mình nghĩ cách bán đi, còn có lãi nữa! Vả lại, em nhìn hộ gia đình đó xem, cổng nhà họ, khí thế của họ, ban đầu đóng đồ đạc chắc chắn dùng chất liệu tốt, hơn hẳn vật liệu mình tùy tiện chọn bên ngoài, em đừng thấy mảnh gỗ đó mục nát, khi anh sờ lên, cảm thấy mảnh gỗ đó rất bền chắc!"

Ô Đào cau mày, bé nhớ tới, những chiếc đinh đồng trên cửa gia đình đó đều bị cậy ra, ước chừng lấy thứ đáng tiền, mang đi bán, mắt cửa được điêu khắc tinh tế, đẹp hơn nhiều tứ hợp viện của nhà họ, nhất định không phải thứ mà nhà bình thường sở hữu.

Bé quyết tâm nói: "Được, anh, vậy chúng ta đánh liều, mual"

Hai anh em quyết định phải mua, một khi đã muốn mua thì bắt đầu cảm thấy, kiểu gì cũng phải mua cho bằng được, không thể để người khác cướp mất.

Thanh Đồng gấp gáp: "Em về nhà lấy tiền trước, ở cái tầng dưới đệm gần chiếu trúc, mau đi lấy. Anh quay lại xem, không được để người khác cướp mất."

Ô Đào: "Được"

Hai anh em chia nhau ra hành động ngay lập tức, Ô Đào chạy về nhà lấy tiền, lúc về, còn suýt thì giãm phải đuôi con mèo trong viện, dọa cho con mèo kia "méo" một tiếng rồi nhảy phắt lên cây. Ô Đào lật chiếu trúc lên, tìm thấy tiền lẻ đã bị ép chặt ở bên dưới, lấy ra năm đồng, lại chạy tới chỗ ban nãy, không lâu sau, hổn hển đến nơi, trong viện đã chỉ còn lác đác vài người, Thanh Đồng cười xòa đứng cạnh bà lão, đang ăn mắng.

"Cái thằng nhóc này, đúng là làm người ta tức chết, không có tiền còn muốn mua, chẳng phải đang kiếm chuyện hay sao?"

Ô Đào vội nói: "Anh, em cầm tiền tới rồi."

Thanh Đồng vừa thấy Ô Đào, lập tức mặt mày rạng rỡ, gấp gáp nói với bà lão: "Bà ơi, bà xem, chẳng phải em cháu đã mang tiền đến rồi sao?"

Bà lão đó liếc nhìn Ô Đào, mới không mắng nữa: "Năm đồng."

Ô Đào đưa tiền cho Thanh Đồng, Thanh Đồng đếm lại, năm tờ một đồng, còn mới tinh, đưa hết cho bà lão.

Bà lão câm tiền nhìn, rồi đút vào trong túi: "Được rồi, của hai đứa rồi, mau mang đi đi."

Lúc hai anh em đưa tiền thật ra rất đau lòng, năm đồng đó, có năm đồng làm gì chả được, kết quả lại mua mấy tấm ván hỏng, nhưng cuối cùng giấc mơ ấp ủ trong lòng Thanh Mục, giấc mơ đào được kho báu từ thời niên thiếu. Có lẽ đã thật sự được bù đắp rồi.
Bình Luận (0)
Comment