[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 89 - Chuong 89: Mua Van Giuong (2)

Chuong 89: Mua van giuong (2) Chuong 89: Mua van giuong (2)Chuong 89: Mua van giuong (2)

Thanh Đồng vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, càng bị coi thường càng phải mạnh mẽ, anh em con sẽ không chịu thua!"

Miệng nói vậy, thực tế mắt đã chăm chăm nhìn thức ăn trong nồi, còn cái bánh bao thơm mềm kia nữa.

Cuối cùng Ninh Diệu Hương cũng ra lệnh: An đi."

Lệnh này vừa phát ra, Thanh Đồng và Ô Đào đã nhanh nhảu ăn, Ô Đào cắn một miếng bánh bao trước, rồi xùm xụp húp một ngụm nước lèo.

Vừa hay ăn được ít thịt vụn, thịt vụn đó đã được xào qua, vốn đã vàng giòn, lại được ninh nhừ, ăn vào miệng đúng là không gì sánh bằng.

Còn cải thảo cũng được ninh nhừ mềm quên, sợi miến càng dai ngon, nhúng chìm vào nước lèo, sôi ùng ục hấp thêm bánh bao ở trên.

Ô Đào: "Còn ngon hơn mua ở ngoài nhal Ngon thật!"

Ninh Diệu Hương: "Con bé này, con ăn được gì bên ngoài chứt! Miệng thì nói thế, bà cũng tự mình nếm thử, thật sự rất ngon.

Bà có quan hệ tốt với bà Phan, ngày thường cũng được chỉ vài mẹo vặt, ninh thức ăn thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ, thành phẩm thật sự thơm ngon.

Lúc này, bên ngoài lại có tuyết rơi lả tả, hạt tuyết li ti mà lạnh buốt rơi xuống mặt kính cửa sổ, khắp đại viện đều là không khí lạnh lẽo, nhưng Trong phòng vẫn nóng bừng ấm áp, thịt lợn ninh miến thơm nức làm dịu đi cơn đói và giá lạnh, cả nhà nói cười rôm rả.

Lòng Ô Đào chỉ có thỏa mãn, đến nỗi đêm đó nằm trên giường, bé đã mơ một giấc mơ thật đẹp, trong mơ toàn là đồ ăn ngon, còn có đại đoàn kết mới tinh, tất cả các bạn đều đứng quanh bé, nói bé thật giỏi, lát sau vào đến tứ hợp viện, mọi người ở tứ hợp viện cũng khen bé, bảo Ô Đào từ nay sống sướng rồi.

Ô Đào vui vẻ rạng rỡ, trong giấc mơ cũng cười ra tiếng.

Sáng hôm sau, Thanh Đồng không phải đi làm, hai người dậy sớm, đi nhặt xỉ than, nhặt cả buổi sáng, thế mà thu hoạch lại không tệ, đến chợ phế liệu bên sông bán, bán có bốn hào, hai người lại rất đắc chí.

Ai biết lúc ở chợ phế liệu lại nhìn thấy bác gái ngày trước, bởi vì thường gặp ở chợ phế liệu, nên Ô Đào rất thân với bác gái, biết người ta họ Lỗ, bác ấy bảo Ô Đào gọi là dì Lỗ.

Dì Lỗ đang vội vàng định đi, nhìn thấy Ô Đào thì nói: "Ô Đào, dì đi trước đã, gặp sau."

Ô Đào: "Dì Lỗ, sao lại đi lúc này?"

Dì Lỗ cười, nhìn xung quanh không có ai, mới kéo Ô Đào sang một bên: "Ô Đào, dì nói cho con biết, tứ hợp viện ở phía nam có gia đình người Bát Kỳ, đồ đạc trong nhà đều bị kiểm tra, nhưng dù gì cũng là nhà giàu, lướt qua kẽ đất còn có chút đồ, bây giờ nhà họ phải rời khỏi Bắc Kinh về quê ở Cáp Nhĩ Tân rồi, những đồ đạc kia định mau chóng xử lý, dì phải đi xem xem, nhỡ đâu người ta vứt ra đồ gì tốt thì còn nhặt, các con có đi xem không?”

Thanh Đồng nghe xong thì tự nhiên có hứng thú, nên cùng Ô Đào đến xem, thật ra Ô Đào chẳng ôm hy vọng gì, cảm thấy đồ đạc của nhà giàu người ta, đâu đến lượt bé nhặt, có điều vẫn theo đến.

Sau khi tới nơi, cổng của hộ gia đình kia mở toang, một ít đồ lặt vặt để lộn xộn trong nhà, có mấy người vào ngó nghiêng, còn có người thu dọn rác, không dám đi vào sâu quá, chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

Ô Đào và Thanh Đồng do dự chốc lát, vẫn đánh bạo đi theo vào.

Vừa vào, Ô Đồng đã nhìn thấy mấy tấm gỗ dựng dưới chân bức phù điêu, lập tức sáng mắt lên: "Anh ơi, xem này, nếu mình lấy cái này, chẳng phải giường mình sẽ có ván rồi sao?"

Thanh Đồng nhìn: "Rất hợp đó chứ, có điều anh thấy tấm gỗ này mục nát, có phải không chịu được không?”

Ô Đào đến gần ngồi xổm xuống, tấm gỗ chỗ đen chỗ đỏ phủ đầy mạng nhện, lẫn cả bụi và tuyết đọng, bé nhẹ nhàng phủi bụi phía trên đị, lờ mờ nhìn thấy vụn khảm trai và vụn vàng.

Ô Đào không hiểu lắm, nhưng bé thấy, thứ này chắc chắn là đồ quý giá, đồ dùng trong nhà vốn đã có giá trị rồi, ngay cả tấm gỗ cũng không tầm thường.

Bé thì thầm với Thanh Đồng: "Em nghe bảo loại gỗ này gọi là gỗ Cẩm Lai, mục nát nhưng đáng tiên."

Mắt Thanh Đồng lóe sáng, anh ấy cũng không hiểu gỗ Cẩm Lai, nhưng anh ấy biết, những người Bát Kỳ, cuộc sống rất khá giả, trong nhà bày biện đẹp đã, sau đó cuộc sống trở nên khó khăn hơn, thì cầm những đồ này đi đổi bán, kiểu gia đình đó, cầm bừa cái gì cũng có thể bán được khối tiền. Kỳ vọng nhặt được báu vật làm anh ay kích động, anh ấy hạ giọng, nói với Ô Đào: "Bé mồm thôi, mình đi hỏi, nếu rẻ thì mua, anh mới nhận lương, mười ba đồng, vẫn chưa đưa cho mẹ."

Ô Đào: "Như vậy không được đâu, mẹ mà biết, chắc chắn sẽ đánh chúng ta."

Thanh Đồng: "Hỏi cái đã, nhỡ đâu chúng ta phát tài thì sao."

Ô Đào nhìn anh trai, mắt anh trai đều lấp lánh.

Ô Đào nhớ lại khi còn rất nhỏ, anh trai luôn thích ra bờ sông với anh Huân Tử, cầm xẻng đào, họ bảo họ thấy một viên gạch, trên đó có hoa văn, nói chắc chắn bên trong chôn kho báu, còn nói có một ngôi mộ hoàng đế ở dưới sông, nhỡ đâu đó là thật.
Bình Luận (0)
Comment