Chuong 88: Mua van giuong (1)
Chuong 88: Mua van giuong (1)Chuong 88: Mua van giuong (1)
Ninh Diệu Hương thấy Ô Đào nhìn tới, liền nói: "Mở ra xem đi."
Ô Đào có chút chần chờ, có điều vẫn mở ra, quả nhiên là một đôi giày, giày mới tỉnh, ở trong phòng nhỏ nơi này mà trắng tới lóa mắt.
Bé kinh ngạc: "Mẹ, sao mẹ lại mua cái này, cái này nhiều tiền lắm đúng không?"
Ninh Diệu Hương: "Mua cũng mua rồi, hỏi nhiêu như vậy làm gì! Đôi giày này đã tiêu không ít tiền, lúc con mang thì cẩn thận một chút, hiện giờ trời lạnh, vẫn nên mang giày bông cũ của mình đi, trường học các con có chuyện đại sự gì rồi hả mang tới, hoặc là đầu xuân sang năm trời ấm áp lên rồi mang."
Ninh Diệu Hương một dong dài một hơi, có điều Ô Đào đã vui như lên mây: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ, con cũng có giày mới!"
Ninh Diệu Hương liếc liếc mắt một cái: "Được rồi, chạy nhanh đi cất những than đá đó của con đi!"
Ô Đào như gà mổ thóc mà gật đầu: "Được được được!"
Lập tức chạy nhanh đi si lõi than đá, có điều lúc si, vẫn hay thường nhìn đôi giày đặt tren ban.
Doi giay kia that trang that trang, dat trong căn phòng xám xịt của nhà bé liền càng trắng hơn, phảng phất đây là thứ mới mẻ nhất có trong phòng này.
Bé nhịn không được mà nghĩ tới bộ dạng bản thân mang đôi giày này, nhất định sẽ rất thoải mái, đi đường nhất định cũng rất êm chân.
Bé lại nghĩ, lúc đi nhặt lõi than chắc chắn không thể mang, đến khi không nhặt lại mang, vậy mang khi nào? Mỗi ngày đi học, trên đường đi cũng không sạch sẽ, vạn nhất làm dơ thì sao.
Bé liền rất nhanh mà nghĩ tới Diệp Uẩn Niên, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Uẩn Niên, nhìn thấy cổ áo trắng tinh kia của anh.
Bé bắt đầu khát khao, ngày mai nhất định phải mang vào mà đi tới hẻm Thập Cẩm Hoa, đem 'Công chúa Bạch Tuyết' trả lại cho Diệp Uẩn Niên, cho anh nhìn thấy đôi giày mới của bé.
Đương nhiên còn phải kể cho anh biết chuyện bé giành giải nhất trong đại hội thể thaol
Lúc Thanh Đồng quay lại đã muộn, mười tuổi, anh ay pho phạc mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười, tay anh ấy xách một bọc giấy vàng buộc bằng dây cói: "Dạo này cuối năm, bọn con bận quá, vừa hay đơn vị chuẩn bị trước cao mạt, phân phát cho mọi người, con cũng được phân một ít."
Cao mạt là vụn trà, lá trà ngon đương nhiên giá bán ra sẽ đắt, nhưng dưới đáy trà ngon sẽ luôn sót lại ít vụn trà, loại này, thường để phân phát cho nội bộ công nhân, hoặc nếu số lượng nhiều thì bán với giá rẻ.
Những người sống trong ngõ nhỏ, gia cảnh bình thường, muốn uống trà đều mua loại này, bề ngoài không đẹp, nhưng vẫn ra bị trà, rẻ hợp túi tiền!
Ninh Diệu Hương, cũng thích, cầm lấy xong, ngắm nghía kỹ càng: "Mình giữ một nửa, Tết khách đến có thể pha mời người ta, còn lại, quay về đưa cho ông Phan con, lần này người ta đã giúp đỡ mình, thường ngày cũng ta cũng phải nhớ đến người ta."
Thanh Đồng đi rửa tay, Ninh Diệu Hương mở nồi chuẩn bị ăn cơm, kết quả vừa mở nồi ra, một mùi thơm ngào ngạt bay ra.
Thanh Đồng và Ô Đào mắt sáng lên, đây là mùi thơm từ thịt?
Ninh Diệu Hương: "Chẳng phải Ô Đào kiếm được ít tiền sao, mẹ đi cắt năm hào tiền thịt, mẹ cũng may, sư phụ bán thịt thương tình, cắt cho mẹ nhiều thêm chút mỡ, về ninh lên."
Lúc này Thanh Đồng và Ô Đào suýt nữa thì nhảy cẵng lên, gần như đồng thanh nói: "Thịt lợn cải thảo ninh miến!"
Ninh Diệu Hương nhìn họ phấn khởi thế: "Được rồi, bé mồm thôi, cẩn thận người khác nghe thấy đấy, không biết còn tưởng ngày nào chúng ta cũng ăn thịt cá đó!"
Thanh Đồng và Ô Đào bật cười, vội vàng dọn bàn, bày ghế đẩu, thức ăn được bưng lên rất nhanh.
Thịt lợn cải thảo ninh miến đã đun kỹ, lửa nhỏ đun từ từ, mỡ thịt được đun quyện vào nước, ngấm vào sợi miến và cải thảo.
Cả nhà ba người, mỗi người một bát, gắp một đũa, chỉ thấy sợi miến vừa dai vừa trơn, Ô Đào nóng lòng hút một sợi miến, dai giòn sân sật, cũng ngon nữa.
Ninh Diệu Hương: 'Ăn gấp thế làm gì, quỷ chết đói đầu thai à!"
Miệng thì nói thế, nhưng bà vẫn gắp cho hai đứa con mỗi người một cái bánh bao.
Bánh bao đó làm bằng bột mì trộn lẫn bột ngô, hôm nay cũng mới hấp, thoạt nhìn thấy rất xốp mềm.
Thanh Đồng mừng rỡ nói: "Hôm nay toàn là đồ ngon!"
Ninh Diệu Hương: "Chẳng phải do Ô Đào kiếm được tiền sao!"
Ô Đào mím môi cười, Thanh Đồng cũng vui vẻ: "Vậy chúng ta đều hưởng sái của Ô Đào rồi."
Ninh Diệu Hương: "Hai đứa xem, trong những hộ đại viện, nhà chúng ta là khó khăn nhất, không có đàn ông giúp đỡ, sao sống tốt cho được! Chẳng phải vợ của Hồng Biên Tập thấy chúng ta dễ bắt nạt, nếu là người khác, cô ta dám gây sự với họ chắc? Đây chính là nhìn người qua khe cửa, thấy ai cũng xem thường[1]. Nhà chúng ta cô nhi quả phụ, tương lai phải trông cậy vào các con học hành giỏi giang, mẹ mới mở mày mở mặt, ngày nào đó cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lúc đó nhìn mặt vợ Hồng Biên Tập sẽ hay lắm đây!"