[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Miêu Chữ To (2)

Chương 87: Miêu chữ to (2) Chương 87: Miêu chữ to (2)Chương 87: Miêu chữ to (2)

Trong lòng Ô Đào cảm kích, bé biết Mạnh Sĩ Huyên đối với bé rất tốt, chuyện bé có thế ngồi cùng bàn với Mạnh Sĩ Huyên là điều bé cảm thấy may mắn nhất, bé nghĩ, nếu tương lai bé có tiền, nhất định phải báo đáp Mạnh Sĩ Huyền.

Mạnh Sĩ Huyên nhìn ra được tâm tư của Ô Đào, cô bé kéo cánh tay Ô Đào nói: "Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta là bạn cùng bàn, sau này phải làm bạn tốt cả đời!"

Bạn tốt cả đời...

Ô Đào cũng vui vẻ lên: "Được, chúng ta ngoéo tay đi!"

Mạnh Sĩ Huyên: "Được, ngoéo tay!"

Đang nói thì tiếng chuông học vang lên, tiết học bắt đầu, chủ nhiệm lớp cũng khen ngời biểu hiện của ban 3 năm 2 trong đại hội thể thao rất tốt, thành tích đạt được không tồi, trọng điểm là tuyên dương Ô Đào, nói Ô Đào mới tới không bao lâu, đã mang vinh dự về cho lớp.

Lúc thầy giáo nói lời này, toàn bộ bạn học đều quay đầu lại nhìn về phía Ô Đào, làm cho mặt Ô Đào lần nữa nóng lên, bé có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Trong lòng lại vui như mở hội, hận không thể chạy ra ngoài sân thể dục chạy vài vòng!

Giữa trưa khi ăn cơm, vài bạn học đến vây quanh bé, mồm năm miệng mười nói chuyện cùng Ô Đào, có người khen Ô Đào học toán giỏi, có người khen Ô Đào chạy nhanh, còn nó người muốn kết bạn với Ô Đào, muốn cùng Ô Đào ngồi cùng bàn, Ô Đào lập tức lá mặt lá trái mà đáp lại.

Manh Sĩ Huyên nhanh chóng đuổi mọi người đi, bảo vệ Ô Đào mà nói: "Ô Đào là của mình, các cậu không được đoạt! Đây là bạn cùng bàn của mình!"

Nhìn thấy cô bé như vậy, mọi người liền chê cười cô bé: "Nhìn cậu đi, giống như gà mái đang bảo về gà con, chúng mình cũng không phải diều hâu!"

Mạnh Sĩ Huyên cố ý xoa eo: "Hừ, các cậu chính là diều hâu, các cậu muốn đem Ô Đào của mình mổ đi!"

Mọi người thấy cô bé như vậy, tất cả đều cười rộ lên.

Buổi chiều cũng nhanh tới, thay chủ nhiệm lớp tìm Ô Đào, hỏi bé sinh hoạt cùng học tập có khó khăn gì không, Ô Đào liền nói vấn đề viết chữ của bé ra, thầy chủ nhiệm lớp nghe xong liền nói: "Gần đây chúng ta đều đang rất bận, chờ khi hết bận rồi, thầy có thể chỉ con ghép vần, học xong ghép vần là có thể biết chữ."

Ô Đào dĩ nhiên rất cảm kích, lại thuận tiện hỏi chuyện mèo chữ to, thầy giáo vậy mà rất kiên nhẫn, nói không ít, Ô Đào đều cố gắng nhớ tất cả.

Hôm nay mọi thứ đều phảng phất tốt đẹp lên, mặt trời mùa đông chiếu xuống người cũng rất thoải mái, lúc đọc sách, cũng cảm thấy chữ trên sách thân thiết hơn so với thường ngày.

Sau khi tan học, vài bạn học hẹn bé đi chơi, còn hẹn bé sau khi tan học cùng bọn họ đi vào hẻm mà đánh bóng bàn, nói nơi đó bọn họ đã từng chơi qua.

Có điều Ô Đào nghĩ bản thân vẫn là nên đi nhặt lõi than, cho nên liền từ chối.

Sau khi tan học về nhà, trước tiên bé đi nhặt lõi than, một bên nhặt một bên nghĩ, chủ nhật này, bé có thể đi đến hẻm Thập Cẩm Hoa một chuyến, đem 'Công chúa Bạch Tuyết' trả lại cho Diệp Uẩn Niên.

Nghĩ tới chuyện đó, bé liền chờ mong, bé thích đến nhà của Diệp Uẩn Niên, càng thích nhìn Diệp Uẩn Niên ngồi trên bàn học mà chỉnh sửa bài, bé cảm thấy đó là một loại hơi thở tri thức, so với những tiếng ồn ào của nồi chén va đập, tiếng xe đạp phát ra ở khu là hai thế giới hoàn toàn khác.

Bé nghĩ, nếu bản thân dính thật nhiều, có lẽ có thể trở thành người làm công việc tri thức.

Nghĩ như vậy, tâm trạng bé càng tốt, thậm chí có chút cao hứng.

Lúc này trời chưa tối, lúc hoàng hôn là thời điểm mà chim sẻ bay thấp thấp xẹt qua mái hiên nhà, dừng lại trên những cành cây khô còn ít lá sót lại trên cành, một con mèo đang ngồi xổm phía dưới chân tường, chăm chú nhìn con chim sẻ kia.

Bé nhìn cảnh tượng này, trong lòng ngập tràn sự yêu thích, thế giới tốt đẹp như vậy, bé phải nổ lực tiến về phía trước, cuộc đời của bé đâu nhất định giống phim phóng sự kial

Có lẽ vận khí của bé thật ra đang đi lên, buổi tối đi nhặt lõi than vậy mà rất thuận lời, không bao lâu đã được nửa sọt, nhẩm tính sơ sơ, phỏng chừng có thể bán nhiều hơn một mao tiền.

Cũng không quá nhiều, nhưng tích cóp từ từ như vậy, trong nhà đã có đủ than đá để đết rồi, có thể đem bán một ít, tốt xấu gì cũng có thể giatang thu nhap trong nha.

Bé mang sot tre trên lưng bước đi về nhà, vê đến nhà, thấy Ninh Diệu Hương nấu cơm xong rồi, bếp lò còn đặt nồi sắt, trong nồi là cháo bột bắp khoai lang, đang sôi ùng ục ùng ục.

Ninh Diệu Hương cúi đầu mà may áo lông, nhìn thấy bé trở về, chậm rãi nói: "Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm, anh trai con lại tăng ca, không nhất định sẽ về đâu."

Ô Đào: "Đơn vị bọn họ thật sự vất vả."

Nói như vậy, Ô Đào liền nhìn thấy đồ vật đặt ở trên bàn, dùng giấy gói lại, nhìn như là. . một đôi giày.
Bình Luận (0)
Comment