Chương 86: Miêu chữ to (1)
Chương 86: Miêu chữ to (1)Chương 86: Miêu chữ to (1)
Hồng Biên Tập là người để ý, sau đó lại đặt ra mười quả trứng gà, nói là đưa cho Giang gia để tạ lỗi, Ninh Diệu Hương kiên quyết từ chối không nhận, Hồng Biên Tập thì mọi giá đưa cho bằng được, cuối cùng Ninh Diệu Hương nhận lấy ba quả, xem như đã tha lỗi, thì Hồng Biên Tập mới chịu thôi.
Đến khi Hồng Biên Tập đi rồi, Ninh Diệu Hương mới nói: "Hồng Biên Tập -anh ta thật ra không tệ, làm người cũng rất có chừng mực, cũng là người cẩn trọng, chỉ là cưới một người vợ quá mức đanh đá, bình thường cũng không quản được vợ mình."
Thanh Đồng đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên nói một câu: "Con sau này sẽ không cưới vợ, như vậy không sợ vợ quản chặt!"
Ninh Diệu Hương: "Nói bậy bạ gì đó!"
Ô Đào nghe thấy anh ấy nói như vậy, lại nhịn không được mà liếc nhìn qua anh trai mình, bé nghĩ tới chuyện về sau anh trai lấy vợ, là một người ầm T, còn hay đem đồ mang về nhà mẹ đẻ, dù ầm ïĩ cỡ nào cũng không ly hôn, cuối cùng còn phải để anh tra gồng gánh mọi thứ.
Bởi vì phim phóng sự kia chủ yếu là nói về bốn đứa trẻ, cũng không đề cập đến anh trai của mình, chỉ luôn là thuận miệng nhắc tới, trong đó cuối cùng là làm sao bé cũng không biết, có điều bé nghĩ, chuyện này cần để ý đến.
Ăn cơm xong, Ninh Diệu Hương đem mười một khối tiền kia ra đếm, tỉ mỉ mà hỏi Ô Đào chuyện đoạt giải đại hội thể thao
Ô Đào có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên mẹ bé nghiêm túc mà quan tâm đến chuyện của bé, bé cẩn thận mà kể một cách chỉ tiết chuyện trải qua ở đại hội thể thao, nói bạn học đã cho bé mượn giày thể thao của bọn họ thế nào, lại nói trước đó bạn học mời bé ăn cơm, bản thân cũng có mời lại bạn học, nói bạn học đều là cảm thấy bé đã nâng cao thành tích thi đua tiếp sức.
Dĩ nhiên, Ô Đào cũng nhân cơ hội mà khoe khoang thành tích toán học của mình: "bây giờ chính là trực tiếp học năm 2, thẳng lên năm 2, con toán học đều có thể theo kịp!"
Ninh Diệu Hương nghe, cũng gật đầu: "Con đi học biết chữ thật ra cũng khá tốt, cố gắng học đi, anh con hiện giờ cũng kiếm được tiền, điều kiện trong nhà cũng có thế tốt một chút, chúng ta cũng sẽ cố gắng mà lo cho con."
Ô Đào lập tức cảm động, vội gật đầu: "Mẹ, con sẽ, con khẳng định sẽ cố gắng học, con cảm thấy ngữ văn của con cũng có thể theo kịp, sau này cố gắng học vào đại học đến lúc đó có thể kiếm tiền, để mẹ cùng anh trai có cuộc sống tốt hơn!"
Ninh Diệu Hương nhìn thoáng qua Ô Đào, cũng không định nói gì thêm.
Bà cảm thấy đứa trẻ vẫn là đứa trẻ, quá ngây thơ, cho rằng đọc sách là có thể thay đổi mệnh, thật ra còn thua xa.
Có điều, đứa trẻ đang mang một bầu nhiệt huyết trong người, bà cũng không nghĩ dập tắt, có thể lo liền tận lực lo, đến khi cuối cùng dù con đường của nó đi đến đâu thì cũng là do số mệnh của bé.
Bà lập tức cam mười một đồng tiền: "Giấy và bút mực bản thân con tự mua, chờ khi quay trở lại mẹ mua cho con một đôi giày, tiền dư lại, mua đồ ăn."
Ô Đào vội nói: "Mẹ, đôi giày con đang mang còn khá tốt, con cũng quen rồi, thật ra đôi giày đàn hồi kia cũng không thoải mái lắm, con thấy còn không bằng con mang đôi giày này, quá lãng phí tiền!"
Ninh Diệu Hương tram mặc, không hé răng, bà vẫn luôn biết Ô Đào là một đứa trẻ thật hiểu chuyện, thật ra đứa nhỏ nào mà không thích giày mới, chỉ là quá hiểu chuyện thôi. Chuyện mà đời này bé không hiểu chuyện nhất có lẽ là chuyện bé ồn ào muốn đi học.
*xxx*x*xxkx*k*x*x*%x*x*xx%*%
Ngày hôm sau là thứ bảy, Ô Đào đi học, bé tới trường học, bé rõ ràng cảm thấy xung quanh mọi người đang đưa mắt nhìn về phía bé, ánh mắt mang theo sự kính nể.
Điều này làm bé có chút hưng phấn, mặt cũng có chút nóng lên.
Bé là một đứa trẻ nhặt lõi than, có thể bước vào cánh cổng trường học đã không dễ dàng, có thể ở trường học mà nổi bật càng là chuyện không dễ dàng, bé bắt đầu mừng thầm, kích động, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Bé nhớ tới nhưng người đánh giá phim phóng sự, những âm thanh kia cứ lảng vảng trong đầu của bé, bé nhịn không được nghĩ, bé vĩnh viễn không cách nào thay đổi vận mệnh, bé có thể thay đổi, các người nhìn xem, bé không phải đang sống tốt sao!
Tới phòng học, mạnh sĩ huyen tho người qua: "Mình nhắc tới cậu với cha mẹ, nói cậu mang giày của mình chạy được giải nhất, bọn họ đều cảm thất thật sự rất tốt, nói giày của mình cũng tính là mình đã đem tinh thần giao tranh cho cậu, bảo mình học tập ở cậu nhiều hơn!"
Ô Đào xấu hổ nói: "Giày của cậu sạch sẽ như vậy, mình sợ là làm giày của cậu dơ, về nhà cậu còn phải tẩy lại."
Mạnh Sĩ Huyên: "Này có là cái gì đâu, dù sao thì giày loại này cũng phải mang mấy ngày mới tẩy, lại nói mẹ mình rất vui vẻ, bà ấy nói bà ấy cùng cha mình đều là từ khốn khó mà lên, nói mình hiện giờ không trải qua những ngày cực khổ đó nên không có tỉnh thần nhiệt huyết, bà ấy còn nói sau này dẫn cậu tới nhà mình chơi, nói phải làm đồ ăn ngon đãi cậu."