Chuong 85: Muoi dong tien (4)
Chuong 85: Muoi dong tien (4)Chuong 85: Muoi dong tien (4)
Ô Đào vẫn cảm thấy không thoải mái, bé hiện giờ hận không thể trở về trường học, tìm vài bạn học cùng khóa tới làm chứng cho bé?
Đang nghĩ ngợi chuyện này, liền nghe Thuận Tử nói: "Nhìn xem, trong miệng con mèo ngậm cái gì kial
Anh ta nói thế, mọi người đều nhìn qua nơi đó...
Hiện tại ở thành Bắc Kinh không cho nuôi chó, không ít nhà liền chuyển sang nuôi mèo, có thể nói hẻm Đông Hồ mọi người đều nuôi mèo.
Con mèo này không biết là của nhà ai, là một con mèo li hoa, đang từ nóc nhà nhảy xuống, đi dọc theo đầu tường, trong miệng ngậm cái gì đó.
Mắt tốt một chút sẽ lập tức nhìn ra: "Tiền, nó ngậm tiền!"
Kêu to như vậy, mọi người đều nghe thấy được: "Mau, bắt mèo!"
Mọi người nhanh chóng mà chặn đường đuổi theo, cũng có người cầm đồ ăn dụ mèo, đương nhiên cũng có người gọi vợ chồng Hồng Biên Tập một tiếng: "Đó là tiền của các người sao?"
Hai vợ chồng Hồng Biên Tập nghe thấy cũng đi ra ngoài, Hồng Thẩm vừa thấy con mèo kia, lập tức hét lên: "Là của nhà tôi, là tiền của nhà tôi!"
nói: dưới góc độ của tác giả, là muốn ít nhất để mọi người có thể lấy lại công
Đến lúc này, mẹ Thuận Tử ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Ai da, tôi nói này Hồng Thẩm, tiền của cô xem như là tìm được rồi, tiền của nhà Ô Đào người ta, chính là một chút cũng không liên quan tới cô, vừa rồi mẹ Ô Đào vô duyên vô cớ bị cô mắng một hồi kìa!"
Mẹ Thuận Tử vừa nói xong, Hồng Thẩm lập tức im lặng không lên tiếng, Hồng Biên Tập bên cạnh cũng xấu hổ không thôi.
Cuối cùng Hồng Thẩm cũng vấp váp mà nói: "Này, chuyện này thật sự xin lỗi, tôi chỉ nói lúc ấy không có ai lại đây, ai ngờ còn có một con súc sinh như vậy chứ, thật không phải đồ vật mà, một con súc sinh thế mà trộm tiền! Tôi, tôi thật ra cũng vô duyên vô cớ mà nghi oan người khác."
Ninh Diệu Hương lạnh mặt nói: "Này cũng không có cách nào, ai bảo nhà chúng tôi nghèo làm chỉ, nhà ai mất tiền, không phải là cứ nghĩ tôi lấy sao, người nghèo chính là cái mệnh khổ như vậy."
Nói xong lời đó, sắc mặt của của Hồng Thẩm cũng đỏ lên, nửa ngày cũng không dám hé răng.
Chuyện này, rõ ràng cùng người ta không liên quan, tự mình tới nhà người ta mà mắng mỏ một hồi, làm người ta không duyên không cớ bị mắng một trận, đúng thật là bản thân cô ta không đúng.
"Chắc chắn rồi, chắc chắn, đều là láng giêng, sao lại không giúp đỡ nhau được. Tác giả có lời muốn
Lời này vừa nói ra, mọi người đều buồn bực lên: "Đúng vậy, đi học mà cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?"
Ô Đào liền giải thích cho mọi người nghe, bé chạy 400m thế nào, bé chạy 100m ra sao, bé còn tham gia chạy tiếp sức như thế nào nữa, nghe xong mọi người đều chậc lưỡi không thôi: "Ô Đào thành kiện tướng thể dục thể thao, đi học mà cũng có thể kiếm tiền!"
Ô Đào vội nói: "Cũng lúc này đây, đại hội thể thao một năm mới tổ chức một lần, cũng không phải là mỗi ngày đều mở, cho nên về sau con vẫn nên là cố gắng là nhặt lõi than."
Nhắc tới chuyện này, mọi người khó tránh mà khen ngợi, đều cảm thấy Ô Đào là đứa nhỏ kiên định, chăm chỉ, cầu tiến, nhất thời có người hâm mộ Ninh Diệu Hương: "Cô nhìn hai đứa nhỏ nhà cô xem, tương lai cô sẽ được đền đáp, hiện giờ cố gắng đi, sau này sẽ là những ngày hưởng phúc."
Ninh Diệu Hương nghe xong, trong lòng dĩ nhiên ít nhiều gì cũng dễ chịu một ít, bà ấy thở dài nói: "Trong nhà không có đàn ông, điều kiện đúng thật là không tốt, sau này có chuyện gì, chúng ta đều là láng giềng, các vị vẫn là giúp đỡ một chút."
Mọi người vội nói:
bằng.
Biên Hồng Tập ở bên cạnh cũng mặt đỏ tới mang tai, dùng tay nâng mắt kính dày như chai bia đế, đi lên phía trước, thành khẩn nói: 'Mẹ Ô Đào, xin lỗi, thật sự xin lỗi, cô ấy là phụ nữ ở suốt trong nhà, tính tình không tốt, mong cô đừng để bụng, xin lỗi thật sự xin lỗi!"
Chuyện tới nước này rồi, Ninh Diệu Hương cũng không nói cái gì nữa, dù sao bà ấy cũng là một quả phụ, tình hình như thế cũng không dám nói, cô cũng không nghĩ sẽ đắc tội người ta, vì thế liền nói: "Hồng Biên Tập đã nói như vậy, cũng thật là ép tôi, ngày thường chúng ta đều ở chung một khu nhà, khó tránh khỏi có chút xích mích, mọi người hết giận, thông cảm cho nhau là được rồi."
Những người khác cũng nhanh chóng lên tiếng giảng hòa, mẹ Thuận Tử nói: "Thật ra việc này, muốn nói ra cũng thật là không ngờ tới, ai biết Ô Đào của chúng ta lại giỏi tới vậy, đi học mà cũng có thể kiếm được tiền! Một hơi liền kiếm được mười may đồng tiền, chưa từng nghe nói chuyện như vậy bao giời"
Lúc này tốt rồi, mọi người ở trong khu nhà cũng đã ra ngoài hết, bắt đầu đuổi mèo, cuối cùng vẫn là Huân Tử nhanh tay, một phát liền bắt được chân mèo, con mèo kia liêng kêu to, tiền từ đầu tường rơi xuống.
Hồng Thẩm nhanh chóng đi nhặt, đau lòng như muốn mạng: "Mười đồng tiên, cứ vậy mà bị chà đạp!"
Những người khác cũng tò mò lại gân nhìn, nói không có việc gì, dù sao cũng còn đầy đủ, có thể tiêu.