Chương 105: Kiểm tra cuối kì. (1)
Chương 105: Kiểm tra cuối kì. (1)Chương 105: Kiểm tra cuối kì. (1)
Mạnh Sĩ Huyên kể nhỏ với bé rằng tất cả những bạn được 10 điểm thật ra đều được 0 điểm, nhưng giáo viên thấy để điểm 0 rất khó coi nên nhân nhượng cho họ lên 10 điểm.
Mạnh Sĩ Huyên còn kể tiếp, vì năm họ không có tuyển sinh, nên không có năm 3, bọn họ đều học năm 4. Hơn nữa, năm 4 của họ học nhiều hơn các bé nửa năm, không hiểu tại sao lên năm 4, tất cả đều lơ mơ, điểm kiểm tra thấp đến tệ hại.
"Nhưng cũng không có cách nào kiểm soát được, chỉ cần bọn họ không làm ầm ï, không ảnh hưởng người khác là được rồi."
Ô Đào nghe hết nhưng không nói gì, bé biết xã hội muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ. Bé cũng biết mình không thể bị ảnh hưởng, bé phải củng cố niềm tin, chăm chỉ học tập và sau này sẽ thi vào đại học. Đây là lối thoát duy nhất của bé.
Giáo viên rất hài lòng với thành tích của mọi người, đặc biệt khen ngợi Ô Đào, sau đó, ông cũng khuyến khích mọi người hãy chăm chỉ học tập ở nhà.
Giáo viên cũng chia mọi người thành các nhóm, mỗi nhóm bốn người, những bạn nhà gần nhau thì tạo thành một nhóm để trong kỳ nghỉ đông, mọi người có thể cùng nhau làm bài tập, cùng nhau học bài, đồng thời thông báo cho nhau.
Mạnh Sĩ Huyên cùng nhóm với Ô Đào, Vương Bồi Hâm cũng cùng nhóm với họ.
Ba người bọn họ chơi với nhau cũng khá thân, nhưng nhóm họ còn thiếu một người, cuối cùng giáo viên đã cho Lưu Hồng Ngọc vào cùng nhóm họ. Nhà của Lưu Hồng Ngọc không gần ở đây, nhưng cậu ấy cực kì mừng khi cùng nhóm với Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào. Nhà cậu ấy cũng không quá xa nên có thể đến học cùng họ được.
Cha của Lưu Hồng Ngọc là một công nhân vệ sinh . Ô Đào cảm thấy thoải mái và gần gũi với cuộc sống của mình. Bé cũng thực sự thích ở cùng một nhóm với Lưu Hồng Ngọc.
Nhưng Mạnh Sĩ Huyên lại có chút không vui, bé nói thầm với Ô Đào: "Ô Đào, mình là bạn thân nhất của cậu, đúng không?"
Nghe thấy lời này, Ô Đào lập tức trả lời: "Tất nhiên rồi, cậu là bạn thân nhất của mình!."
Mạnh Sĩ Huyên đột nhiên cảm thấy yên tâm, nói tiếp: "Vậy sau khi tan học đến nhà mình chơi đi!" Ô Đào ngay lập tức đồng ý: "Được rồi!"
Vì vậy, sau khi tan học, Mạnh Sĩ Huyên chỉ để lại thông tin liên lạc cho Lưu Hồng Ngọc, sau đó kéo Ô Đào chạy đi.
Lần này Ôn Đào lại đến nhà Mạnh Sĩ Huyên chơi, bé cảm thấy thoải mái hơn, không còn ngại ngùng như những lần trước nữa, bé còn được gặp ba của Mạnh Sĩ Huyên, ông là một quân nhân rất nghiêm nghị, có vẻ không thích nói chuyện.
Mẹ của Mạnh Sĩ Huyên biết Ô Đào được 50 điểm toán, lại càng thích bé, bà rất nhiệt tình và mời bé lần sau đến chơi tiếp, bà còn nói rằng đã mua một số sách và nhờ bé đọc cùng Mạnh Sĩ Huyền.
Ô Đào cũng rất thích nên cùng Mạnh Sĩ Huyên ngồi bên cửa sổ, vừa đọc sách vừa trò chuyện.
Đối với Ô Đào, được nhàn nhã ngồi đọc sách như thế này là điều hiếm hoi. Điêu kiện gia đình của Mạnh Sĩ Huyên rất tốt, sau kỳ nghỉ cậu ấy có thể vui chơi thoải mái nhưng bé không thể, ngoài việc học, bé còn phải phụ giúp gia đình.
Giờ đã gần Tết rồi nên có thể nhặt được nhiều hạt than đá, lúc đi nhặt than đá cũng có thể nhặt được thêm một số phế liệu, đem đi bán sắt vụn cũng mua được vài thứ hoa quả.
Trước năm mới, Ô Đào vẫn tranh thủ đến nhà Diệp Uẩn Niên, không ngờ ba mẹ của Diệp Uẩn Niên đã quay về rồi, ba của Diệp Uẩn Niên cũng là một quân nhân, mẹ anh có vẻ cũng là một người hiểu biết, nhìn bà tỏa ra khí chất khác hẳn người bình thường.
Cha mẹ của Diệp Uẩn Niên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Ô Đào, nhưng sau khi nghe bà nội Kim nói, họ vô cùng nhiệt tình và kêu bé không cần khách sáo, còn đưa cho bé một chút bánh kẹo.
Thế nhưng Ô Đào vẫn không được tự nhiên cho lắm, có lẽ ở đây có nhiều người, hơn nữa họ cũng là gia đình có điều kiện, không cùng một thế giới với bé.
Bà nội Kim dường như cũng nhìn thấy sự ngại ngùng của bé, liền kêu Diệp Uẩn Niên đưa Ô Đào ra ngoài chơi. Lúc đó bé mới bớt sợ một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau khi đi ra ngoài, Ô Đào mới hỏi Diệp Uẩn Niên: "Ba mẹ anh làm nghề gì vậy, trông ba anh nghiêm nghị thật đó."
Diệp Uẩn Niên trả lời bé: "Ba anh là một quân nhân, còn mẹ anh là giảng viên đại học."
Ô Đào vừa nghe, sau đó tiếp lời: "Bảo sao nhìn họ cũng không giống người lao động bình thường, mẹ anh còn là giảng viên đại học nữal."
Bé cảm thấy giảng viên đại học là một người cực kì xuất sắc, như ở thế giới khác vậy, đối với bé thì việc học đại học thôi cũng là một điều xa vời rồi.
Diệp Uẩn Niên lại nói tiếp: "Đâu có gì đâu, anh cảm thấy cả ba mẹ cộng lại cũng không tài giỏi bằng ông nội anh."
Ô Đào cũng nghĩ vậy, ông nội anh còn là người đã giúp chế tạo bom nguyên tử.