Chuong 113: Bup be Tay Duong (4)
Chuong 113: Bup be Tay Duong (4)Chuong 113: Bup be Tay Duong (4)
Đôi mắt của Ô Đào bỗng chốc ngập nước, bé vô cùng xúc động, không thể tin được rằng mình lại được tặng một con búp bê đẹp như vậy.
Con búp bê Tây Dương này quá đẹp, chắc chắn là tốn rất nhiều tiền để mua, bé không dám nhận!
Vì thế, bé lắc đầu từ chối: "Anh Uẩn Niên, con búp bê này em không dám nhận đâu."
Diệp Uẩn Niên như không nghe thấy, vẫn đem con búp bê dui vào tay bé, nói: "Đây là anh tặng cho em, Mạnh Sĩ Huyên có một con, em cũng có một con. '
Ô Đào cố giấu sự xúc động trong đôi mắt, bé cố tình nhìn ra cửa sổ để bản thân không khóc, thế nhưng lúc nhìn ra ngoài, nước mắt đã làm cho bé không nhìn rõ trời nữa rồi.
Bé chưa bao giờ đem mình ra so sánh với Mạnh Sĩ Huyên, cậu ấy có những thứ mà bé không thể có. Mạnh Sĩ Huyên là bạn tốt của bé, cậu ấy chăm chỉ học tập, hơn nữa có chuyện gì cũng kể cho bé đầu tiên, có gì mới cũng đều cho bé xem, trong lòng bé cũng rất biết ơn Mạnh Sĩ Huyền. Bé thậm chí còn không nghĩ đến việc có những món đồ như Mạnh Sĩ Huyên.
Nhưng bé không ngờ rằng có một ngày, cũng có người đã tặng cho bé con búp bê xinh đẹp này, nói rằng bé cũng có một con búp bê Tây Dương của riêng mình.
Nước mắt không kiềm được cũng rơi xuống.
Diệp Uẩn Niên nhìn thấy bé khóc, ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Mẹ anh nói rằng, nước mắt rơi là có hai lý do, một là vì quá đau khổ, hai là vì quá hạnh phúc, em khóc vì lý do sau đúng không?"
Ô Đào nghe anh nói có chút buồn cười, bé lau nước mắt, nói với anh: "Vâng, cảm ơn anh Uẩn Niên, em rất thích con búp bê này. Không ngờ anh lại tặng em một con búp bê xinh đẹp như vậy."
Bé biết nó rất đắt và ở Bắc Kinh hình như không có bán, bé đã từng nghe qua rằng con búp bê Tây Dương này được bán ở Thượng Hải, cũng không biết có đúng hay không.
Diệp Uẩn Niên chỉ nhìn bé rồi nói: "Chỉ cần em thích là được."
Ngẫm nghĩ một lúc, Ô Đào lại lắc đầu: "Nhưng anh Uẩn Niên, em thực sự không thể nhận món quà này, nó quá đắt đỏ. Hơn nữa bây giờ nếu em mang về nhà sẽ bị mọi người chú ý."
Nhà bé rất nghèo, nếu bây giờ bé mang con búp bê quý giá này về, bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ không hay.
Diệp Uẩn Niên cau mày: "Vậy phải làm sao đây?"
Bà nội Kim có vẻ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lúc này liền đi tới bảo: "Con búp bê này là do Uẩn Niên đặc biệt tặng cho Ô Đào, nhưng Ô Đào không tiện cầm về, vậy cứ để nó ở giá sách này đi. Mỗi lần Ô Đào đến đều có thể lấy con búp bê này ra chơi, như vậy là được đúng không?"
Diệp Uẩn Niên và Ô Đào đều thấy đây là một ý kiến hay. Vì vậy, họ nghe theo lời bà, đợi đến khi Ô Đào về sẽ để con búp bê lên giá sách.
Lúc này, Ô Đào lại nhìn con búp bê, bé càng ngày càng thích nó.
Nó đẹp đến mức khiến người ta không khỏi kinh ngạc, chỉ muốn ôm vào lòng không buông.
Cô gái nào cũng vậy, chẳng ai thích phải đi nhặt than đá cả, ai cũng thích có một con búp bê Tây Dương vừa đẹp vừa thơm như vậy! Diệp Uẩn Niên thấy Ô Đào thích thú như vậy, anh cũng rất vui, anh cùng bé chơi với con búp bê, còn để búp bê nằm ở trên bàn, xem nó tự động nhắm mắt lại.
Ô Đào nhìn con búp bê đã nhắm mắt lại, nhịn không được nói: "Em có thể ru nó ngủ, nó như một đứa bé vậy."
Diệp Uẩn Niên phản bác lại: "Nó là người lớn, không phải em bé."
Ô Đào lại đáp: "Nhưng mà nó chỉ là búp bê thôi, không phải thật, nên vẫn là một đứa bé."
Diệp Uẩn Niên chịu thua: "Được rồi, nó là một đứa trẻ."
Ô Đào rất vui, nói nhỏ: "Bây giờ em là mẹ của nó, em sẽ ru nó ngủ."
Diệp Uẩn Niên nghe vậy cũng nói: "Vậy anh là ba của đứa bé này."
Ô Đào suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được rồi, cho anh làm ba của búp bê."
Sau đó, Ô Đào ôm con búp bê để dỗ cho nó ngủ, Diệp Uẩn Niên bên cạnh không biết làm gì, liền hỏi: "Vậy bây giờ anh làm gì đây."
Ô Đào đáp: "Anh đi làm kiếm tiền đi."
"Nhưng đi làm như thế nào chứ?", Diệp Uẩn Niên thắc mắc. Ô Đào vẫy vẫy tay, đuổi anh: "Anh đi ra ngoài làm việc đi, không được ở đây. Em đang dỗ búp bê ngủ, đừng quấy rầy bọn em."
Diệp Uẩn Niên nhìn Ô Đào ôm con búp bê với vẻ mặt cưng chiều, trong lòng có chút bất mãn, nhưng anh vẫn ra khỏi phòng làm việc, đi ra sân.
Anh đứng ở trong sân kêu vào: "Anh đang đi làm việc, bây giờ có thể về chưa?"
Ô Đào nói: "Anh đi tới đi lui mấy lần đi, đi làm không thể về nhanh thế được."
Diệp Uẩn Niên gật đầu, vì vậy anh đi vài vòng từ mấy căn phòng phía Tây sang đến phía Đông, từ dưới tán cây lê đến cạnh cửa sổ.
Bà nội Kim đang bận dọn dẹp phòng ở phía Tây thì nhìn thấy anh, hỏi: "Sao con không chơi với Ô Đào, con ra ngoài làm gì vậy?"