Chương 112: Búp bê Tây Dương (3)
Chương 112: Búp bê Tây Dương (3)Chương 112: Búp bê Tây Dương (3)
Diệp Uẩn Niên yên lặng một lúc, sau đó bật cười.
Nhìn anh cười, bé cảm thấy hơi ngại ngùng: "Em nói sai rồi sao?"
Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu nhìn Ô Đào, như hiểu ra gì đó liền hỏi: "Bởi vì nhà anh có khách nước ngoài nên em mới sợ không dám tới chơi sao?"
Ô Đào đỏ mặt: 'Cũng không phải ... Chỉ là em không hiểu ... Em không biết ngoại ngữ..."
Nói đến đây, giọng bé bắt đầu nhỏ dần.
Diệp Uẩn Niên ngừng cười, nắm lấy tay Ô Đào, nói: "Những nhà toán học đó đến Trung Quốc để tham dự tham luận, nhưng mà lịch trình rất bận rồi. Họ sẽ chỉ đến thăm nhà anh vào một ngày thôi. Ông nội anh phụ trách việc chiêu đãi họ. Họ đến lúc sáng thì đến ba rưỡi chiều đã đi rồi."
Ô Đào hiểu ra: "Thì ra là như vậy!"
Diệp Uẩn Niên lại tiếp lời: "Vậy mà em cũng không đến nhà anh?"
Ô Đào trả lời: "La em sai rồi... Em cũng không biết khi nào họ đến nhà anh!' Diệp Uẩn Niên nhìn bé: "Nếu em muốn học ngoại ngữ, anh cũng có thể dạy cho em. Ông nội anh biết nói một vài tiếng, anh cũng biết một vài ngoại ngữ."
Ô Đào hỏi anh: "Biết ngoại ngữ để làm gì nhỉ?"
Ô Đào nghĩ, nếu học được ngoại ngữ, sẽ rất dễ xảy ra hiểu lầm, sau đó sẽ xảy ra chuyện mất.
Diệp Uẩn Niên nói: "Kiến thức khoa học của nước ngoài tiên tiến hơn của Trung Quốc, hơn nữa chúng ta đang ở trình độ lạc hậu so với thế giới nên phải nói ngoại ngữ và học hỏi từ nước ngoài."
Ô Đào ngơ ngác không hiểu.
Diệp Uẩn Niên lại nói: "Anh được nghe ông nội nói như vậy thôi. Em cứ đọc nhiều sách, dần dần sẽ hiểu."
Ô Đào gật đầu, trả lời: "Vâng ạ."
Bé chợt nhận ra mình đã quá kém cỏi rồi.
Dù là học sinh đạt điểm cao trên trường, nhưng so với Diệp Uẩn Niên vẫn còn kém rất rất nhiều.
Diệp Uẩn Niên lấy ra một bức ảnh và đưa cho Ô Đào xem: "Nhìn này, đây là ảnh chụp chung của ông nội anh và một người nước ngoài."
Ô Đào nghiêng người qua xem, thấy một người nước ngoài có tóc vàng và mắt xanh, bé thấy Diệp Uẩn Niên đang đứng trước mặt ông ấy. Trong ảnh, Diệp Uẩn Niên đang mặc chiếc áo khoác len giống ý như bây giờ, trông anh rất năng động."
Ngô Đạo nhìn bức ảnh, liền nhìn về phía những người đứng bên cạnh, bé chỉ một người đàn ông trung niên trong ảnh, hỏi anh: "Đây là người Trung Quốc phải không anh?"
Diệp Uẩn Niên trả lời bé: "Đúng vậy, đây là ông Hứa, phó hiệu trưởng trường Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, đồng thời là thành viên của Viện Khoa học Trung Quốc."
Ô Đào hoàn toàn không biết Phó chủ tịch Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, cũng như thành viên của Học viện Khoa học Trung Quốc là gì, nhưng bé có thể đoán được đó đều là các chức vụ cao.
Tất nhiên, ông nội của Diệp Uẩn Niên cũng là một người rất xuất chúng.
Bé lật giở cuốn album, nhìn các vị trong ảnh mỉm cười, trong lòng có sự ngưỡng mộ, ghen †i và một vài cảm xúc khó tả.
Lúc này, bà nội Kim đi vào phòng đưa sữa cho bé và Diệp Uẩn Niên: "Hai đứa uống sữa đi, rất ngon và bổ dưỡng."
Ô Đào nói lời cảm ơn bà, sau đó quay sang nâng cốc với Diệp Uẩn Niên.
Sữa bò rất thơm và ngọt, Ô Đào chậm rãi uống từng ngụm một.
Sau khi uống sữa, Diệp Uẩn Niên mới nhìn đến tay bé, hỏi: "Em cầm trên tay cái gì vậy?"
Ô Đào thấy hơi ngại, nhưng bé vẫn lấy ra: "Đây là pháo đập, anh đã từng chơi chưa?"
Diệp Uẩn Niên lắc đầu: "Anh chưa từng chơi nó, nhưng anh đã nhìn những người khác chơi rồi."
Ô Đào đưa cái pháo cho anh: "Anh chưa từng chơi sao? Vậy em tặng cái này cho anh đó."
Khi bé nói từ "tặng", giọng nhỏ vô cùng.
Bé biết rằng cái pháo này rất rẻ, nhưng bé không có gì cả, đây là tất cả những gì bé có rồi.
Nhưng Diệp Uẩn Niên không hề chê đồ bé tặng, anh nhận lấy ngay, cười nói: "Cảm ơn em, lát nữa chúng ta cùng nhau chơi cái này."
Nhìn thấy anh vui vẻ cười, cuối cùng bé cũng yên tâm: “Được ạ." Diệp Uẩn Niên quay sang nhìn bé: "Anh cũng chuẩn bị quà cho em."
Ô Đào ngạc nhiên: "Thật sao, quà gì vậy ạ?"
Diệp Uẩn Niên lại đi tới bên cạnh chiếc hòm, lấy ra một chiếc hộp to.
Ô Đào đã sửng sốt khi nhìn thấy chiếc hộp đó, đó là một chiếc hộp được làm bằng bìa cứng và giấy trong suốt, qua lớp giấy trong suốt có thể nhìn thấy con búp bê Tây Dương bên trong.
Thật sự rất đẹp!
Con búp bê có đôi mắt to, mái tóc vàng xoăn, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú và môi màu đỏ chót.
Con búp bê khoác trên người chiếc váy công chúa đính pha lê.
Ô Đào nhìn đến ngây người, hỏi anh: "Sao anh có cái này vậy."
Diệp Uẩn Niên nhìn bé, để cái hộp vào tay bé, nói: "Tặng cho em đó."
Ô Đào vẫn đang ngây ngốc, vẫn hỏi anh: "Nhưng sao anh có thứ này vậy?”
Diệp Uẩn Niên chỉ nói: "Em không cần quan tâm việc đó. Dù sao anh cũng có một con búp bê, con búp bê này còn đẹp hơn búp bê của Mạnh Sĩ Huyên. Anh tặng cho em con búp bê này."