Chuong 111: Bup be Tay Duong (2)
Chuong 111: Bup be Tay Duong (2)Chuong 111: Bup be Tay Duong (2)
Sau đó, trong lúc Vương Bồi Ham đang đi vệ sinh Mạnh Sĩ Huyên đã ghé vào tai Ô Đào nói nhỏ: "Cậu ấy không hiểu gì cả, chỉ nói nhảm nhí. Ngày nào cậu ấy cũng mơ ra chiến trường, cũng ước mang theo một bao thuốc nổ đi đặt bom. Cậu ấy cũng không nghĩ xem có đến lượt mình không?”
Lưu Hồng Ngọc thì vô cùng lo lắng, nhân cơ hội hỏi Mạnh Sĩ Huyên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy, cậu ở nhà nghe được người lớn nói chuyện gì sao?"
Trước kia Mạnh Sĩ Huyên không thích Lưu Hồng Ngọc, nhưng bây giờ các bé đã ở bên nhau một thời gian dài, mối quan hệ của hai người cũng được cải thiện, Hiện giờ hai người đều coi nhau là bạn bè.
Ô Đào vừa nghe Lưu Hồng Ngọc cũng quay sang nhìn Mạnh Sĩ Huyên, bé biết rằng ba của Mạnh Sĩ Huyên là một quân nhân, vì thế có lẽ cậu ấy nghe được tin tức gì đó.
Thế nhưng Mạnh Sĩ Huyên lại nói: "Trong nhà mình không có nói về chuyện này, ba mình cũng không nhắc đến nó, nhưng lúc mẹ mình nghe đài, mình cũng nghe được một chút, nói rằng xe bọc thép của Liên Xô đã tiến vào hòn đảo quý của nước ta rồi. Dù sao đúng là đang đánh nhau rồi, nước mình còn có mấy người đã hi sinh nữa."
Ô Đào giật mình, hỏi lại: "Thật sự đã có người hi sinh sao?”
Mạnh Sĩ Huyên đáp: "Đúng vậy, cậu thấy họ có phải người xấu không, họ đã đến lãnh thổ của nước mình và giết người của nước mình. Họ cũng xấu xa giống cái nước Nhật Bản nhỏ bé kia."
Vừa nói, Mạnh Sĩ Huyên vừa lấy vở ra viết vài chữ linh tinh.
Ô Đào gật đầu: "Đúng là quá xấu xa rồi!"
*xxxkx*x*xxkx+**xxkx+**xxkx*k*xx%
Chiến tranh làm Ô Đào hơi lo lắng, bé bỗng nghĩ đến Diệp Uẩn Niên, không biết anh có đang lo lắng không?
Mấy vị khách nước ngoài đến nhà anh có lẽ cũng đã về nước rồi.
Ô Đào lại bắt đầu thấy nhớ Diệp Uẩn Niên, bé muốn đến chơi với anh.
Đi đến nhà người khác dịp Tết, bé nghĩ mình cũng nên mang một chút quà để tỏ lòng thành. Nhưng bé nghĩ mãi vẫn không biết nên tặng gì, bé nhìn thấy một cái pháo được làm từ giấy cứng, bên ngoài có màu vàng nâu, dùng gạch đập một cái sẽ nổ vang lên.
Vì thế bé quyết định cầm cái pháo đó đến nhà anh, đứng trước cửa nhà, bé thấy cửa lớn đóng chặt, không có câu đối, cũng không có treo pháo hoa như mọi gia đình khác, trên mặt đất cũng không thấy vụn pháo.
Điều này làm Ô Đào thấy hơi khó hiểu, bé chạy đến trước cửa nhà anh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, bà Kim là người ra mở cửa cho bé.
Bà nội Kim nhìn thấy Ô Đào thì rất vui, nhìn quanh ngõ thấy không có ai, bà vội vàng mở cửa cho Ô Đào vào: "Tiểu Đào đến đây chơi sao, ăn Tất có vui không. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng hào rồi, tóc cũng dài ra nữa."
Ô Đào cũng rất vui khi gặp bà Kim: "Bà ơi, cháu chúc bà năm mới vui vẻ! Cháu đến để thăm bà và anh Uẩn Niên, anh Uẩn Niên có nhà không ạ?”
Nghe thấy lời bé nói, bà nội Kim ngay lập tức gọi to: "Uẩn Niên, Ô Đào tới tìm cháu này."
Bà vừa gọi dứt lời đã thấy Diệp Uẩn Niên từ bên trong phòng chạy ra.
Nhìn thấy Diệp Uẩn Niên, Ô Đào thấy hơi bất ngờ. Anh mặc một chiếc áo khoác len, vừa gọn gàng, vừa kiểu cách, trông rất lịch sự.
Nhiều người bên ngoài mặc áo khoác bông màu xanh bộ đội hoặc xanh xám, đa số là áo da khỉ, ăn mặc như anh là rất hiếm.
Diệp Uẩn Niên nhìn thấy bé thì vô cùng vui mừng, chạy đến nắm tay bé nói: "Vào đây, anh cho em xem cái này."
Ô Đào vẫn đang chú ý tới trang phục của anh, liền nói: "Anh Uẩn Niên, Tết đến anh đều ăn mặc thế này sao, trông rất đẹp đó."
Diệp Uẩn Niên không quan tâm đến việc này, cầm tay bé chạy vào phòng.
Sau khi vào phòng mở một cái hòm.
Bỗng nhiên, anh dừng tay lại, quay đầu lại nhìn Ô Đào.
Ô Đào bỗng có chút khó hiểu: "Sao vậy anh Uẩn Niên?"
Diệp Uẩn Niên bình tĩnh nhìn bé, hỏi: "Em tới đây chơi với anh sao?"
Ô Đào trả lời: "Vâng, đúng rồi ạ."
Diệp Uẩn Niên lại nói tiếp: 'Lâu rồi em không đến chơi với anh, có phải lại đến nhà Mạnh Sĩ Huyên chơi không?”
Ô Đào giải thích: "Không phải là đến chơi, em và Mạnh Si Huyên, Vương Bồi Hâm, Lưu Hồng Ngọc được thầy xếp thành một nhóm, ngày nào cũng cùng nhau học nhóm."
Diệp Uẩn Niên lại thắc mắc: "Vương Bồi Hâm và Lưu Hồng Ngọc là ai vậy."
Ô Đào vẫn kiên nhẫn nói: "Họ đều là bạn học của em. Thầy đã xếp bọn em vào cùng một nhóm."
Diệp Uẩn Niên nghe bé nói, lại nói với bé: "Em cùng bọn họ học nhóm thì có thể học được gì chứ, đáng lẽ nên đến nhà anh học, anh sẽ dạy cho em.
Ô Đào thấy hơi khó xử, bé lảng sang chuyện khác: "Anh Uẩn Niên, mấy vị khách nước ngoài đến nhà anh đã đi rồi đúng không?"
Diệp Vấn nhướng mày: "Khách nước ngoài sao?"
Ô Đào hơi khó hiểu nhưng vấn trả lời: "Đúng vậy, không phải anh nói có vài vị khách nước ngoài đến tham luận cùng ông nội anh, sau đó sẽ đến nhà anh sao?"