Chương 110: Búp bê Tây Dương (1)
Chương 110: Búp bê Tây Dương (1)Chương 110: Búp bê Tây Dương (1)
Thế giới quá rộng lớn, kiến thức mà bộ phóng sự đã gieo vào tâm trí bé lại quá ít, thậm chí rất nhiều thứ trong đoạn phóng sự đó bé không hiểu. Nhưng bé đang cố gắng để mình hiểu biết hơn.
Đúng lúc này, Mạnh Sĩ Huyên đến tìm bé nói rằng, cũng nên bắt đầu học nhóm rồi.
Ô Đào cũng nghĩ như vậy nên đi tìm Lưu Hồng Ngọc để thông báo cho bé ấy, khi bé đến nhà Lưu Hồng Ngọc, đúng lúc thấy cậu ấy đang dỗ một đứa bé, đó là em trai cậu ấy, vẫn còn là một đứa bé nhỏ xíu, thằng bé khóc đến nỗi chảy cả nước mũi rồi.
Lưu Hồng Ngọc quay sang thấy Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên tới tìm mình, liên giao em trai cho người khác chăm sóc. Sau đó, đeo cặp sách và đi học nhóm cùng các bé.
Mọi người thảo luận về nơi học nhóm, cuối cùng quyết định tất cả đến nhà Mạnh Sĩ Huyên, nhà cậu ấy còn lắp cả máy sưởi nữa.
Vương Bồi Hâm thật ra đang đi thăm người thân, thấy các bé thông báo học nhóm vẫn có chưa chuẩn bị kịp, nhưng vẫn chạy đến đây học cùng cả nhóm. Người lớn chỉ được nghỉ Tết ba ngày, sau ba ngày, tất cả đều đã đi làm, kể cả Thanh Đồng. Trường học của Ô Đào khai giảng muộn, bé vẫn còn ở nhà, trong nhà bỗng trở nên yên tĩnh, bé cũng có thể tập trung học tập.
Mấy ngày nay, Ô Đào đều đi nhặt than lúc sáng sớm hoặc chiều tối, lúc nhặt than còn nhặt được một chút phế liệu, góp nhiều lại rồi đem chúng đi đến chỗ bán sắt vụn, thời gian còn lại trong ngày bé lại thay quần áo sạch sẽ, đeo cặp sách sang nhà Mạnh Sĩ Huyên học.
Những ngày này quả thật rất vất vả, bé vừa nỗ lực chăm chỉ kiếm tiền, vừa học hỏi kiến thức, cứ tiếp tục như vậy thì mọi thứ sẽ dần tốt lên thôi.
Có những lúc không đến nhà Mạnh Sĩ Huyên học, bé sẽ ngồi trên chiếc ghế dài rồi đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ngắm bầu trời bên ngoài qua cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, có mái hiên màu xám cao cao đang làm nên cho bầu trời trong xanh vời vợi, thỉnh thoảng có một hai con chim bồ câu bay ngang qua, trong không trung vang lên một tiếng còi dài, làm chú mèo đang ngủ say cũng chợt tỉnh giấc.
Con mèo đang chui dưới mái hiên, ngóc đầu dậy chăm chú nhìn đàn bồ câu bay qua như chờ cơ hội gặp gỡ.
Những ngày tháng đó đối với bé tuy đơn giản nhưng vô cùng bình yên, bé thậm chí còn ảo tưởng rằng mình có thể tiếp tục như thế này mãi mãi, thời gian là một hương vị tốt đẹp, bé đắm chìm trong nó và tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.
Chỉ là bé không ngờ rằng những ngày bình yên này sẽ sớm kết thúc.
Ngày hôm ấy sau khi đi nhặt than về, bé cảm thấy bầu không khí trong sân lớn không giống thường ngày, thầy Phan và Hồng Biên Tập hiếm khi ở cùng nhau, nay lại đứng trước cửa nói chuyện, còn mẹ của Thuận Tử thì ở bên cạnh cũng đang cau mày.
Bé chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến tối, cuối cùng bé cũng hiểu ra.
Hóa ra là Liên Xô sắp gây chiến với Trung Quốc.
Ô Đào không biết nhiều về Liên Xô, chỉ biết rằng họ từng là đồng minh thân thiết của Trung Quốc, ai ngờ sau đó họ lại quay lưng bỏ rơi Trung Quốc và rút hết chuyên gia về.
Diệp Uẩn Niên cũng đã kể cho bé, khi chế tạo bom nguyên tử, các chuyên gia Liên Xô đã rời đi rồi, dù thế nào đi nữa, ông nội của anh cũng được lệnh hỗ trợ giải bài toán mô hình trong bom nguyên tử.
Ô Đào biết mấy chuyện này sau khi nghe được người trong sân tán gẫu, nhưng bé luôn cảm thấy đó là chuyện của một thế giới khác, cách xa cuộc sống của bé.
Cuộc sống của bé đó là nhặt than, đi học và về nhà nấu cơm, nơi xa nhất mà bé đến là cánh cửa thẳng đứng phía Tây, sau đó bé đưa mắt nhìn lên một con chim bồ câu bay cao trên bầu trời xanh.
Nhưng giờ đây, mọi thứ tưởng chừng xa vời lại hiện lên trước mắt bé.
Bé cố gắng hết sức để nhớ lại tất cả những thứ trong bộ phóng sự đó, bé nhớ là không có sự kiện chiến tranh kia, cũng không có thông tin tổn thất sau chiến tranh, bé nghĩ, có lẽ sẽ không có chiến tranh, hoặc có chiến tranh nhưng không nghiêm trọng nên không đề cập đến.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bé cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất cuộc sống ở đây sẽ không bị ảnh hưởng.
Chỉ là bầu không khí của mọi người hoàn toàn khác, khi các bé học nhóm, ai cũng đều thảo luận về việc này. Tất nhiên, khác với sự lo lắng của người lớn, khi bọn trẻ nhắc đến chiến tranh, chúng lại rất mong chờ.
"Chúng ta sẽ chiến đấu! Chúng ta sẽ chiến đấu với Liên Xô!", Vương Bồi Hầm xoa tay, lên giọng: "Mình muốn mang súng! Mình muốn băng qua sông Áp Lục!"
"Phì, vớ vẩn!", Mạnh Sĩ Huyên nói: "Sông Áp Lục là của Triều Tiên, và bây giờ nó là của Liên Xô, căn bản không phải nơi đánh nhau!"
"Điều đó đâu quan trọng, quan trọng là mình muốn cầm sung., Vương Bồi Hâm vẫn khăng khăng muốn được cầm súng.