[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109: Kiểm Tra Cuối Kì. (5)

Chương 109: Kiểm tra cuối kì. (5) Chương 109: Kiểm tra cuối kì. (5)Chương 109: Kiểm tra cuối kì. (5)

Đứa bé đưa tay chỉ đến đằng trước, theo tầm mắt Ô Đào nhìn đến, đứa bé nói: "Chị đi qua bên kia, có cái cửa in hình ánh trăng, ở trước cửa có cái mành là nhà anh ta."

Ô Đào cảm ơn đứa trẻ và lập tức đi đến, đúng là liếc mắt qua đã nhìn thấy.

Mùa đông đến, mỗi nhà đều treo lên cửa một tấm vải bông lớn để tránh gió, có thể hơi cũ kĩ một chút nhưng có lẽ nhà nào cũng có.

Chỉ duy nhất ngôi nhà này là không có. Gió lạnh thổi qua cửa sổ, trực tiếp vào thẳng trong nhà.

Cạnh nhà có một số đồ lặt vặt chất đống, hộp than, gạch vỡ, còn có một số đồng sắt vụn chắc anh ta mới nhặt được.

Ô Đào gọi nhỏ một tiếng qua cửa: "Anh Lâu, anh có ở nhà không?"

Bên trong liên đáp một tiếng, sau đó đi ra mở cửa.

Anh ta đang đội một chiếc mũ len và mặc một chiếc áo khoác cũ, nhìn thấy Ô Đào thì vô cùng kinh ngạc.

Vì còn muốn mau chóng về nhà học bài, nên bé lấy trong giỏ tre ra một hộp cơm: "Cái này là nhà em làm, anh ăn thử đi, ngon lắm đó."

Lạc Tái Lâu vẫn không phản ứng gì, chỉ sững sờ nhìn Ô Đào.

Ô Đào bị nhìn như thế liền thấy hơi xấu hổ, bé giải thích: "Không phải anh nói không có ăn Tết sao, em sợ anh cũng không có sủi cảo, sủi cảo của nhà em rất ngon, em đã nói với mẹ rồi mang đến cho anh một ít, cũng không nhiều lắm, anh mau ăn đi."

Lạc Tái Lâu cam lấy hộp cơm, trâm mặc một chút rồi nhìn về phía Ô Đào: "Cảm ơn em, Ô Đào, không ngờ còn mang sủi cảo đến cho anh nữa."

Ô Đào liền nói: "Không có gì đâu, em cũng đột nhiên nhớ ra chuyện này. Lúc đến đây em cứ sợ rằng sẽ không tìm được nhà của anh. Cũng may là tìm được rồi!"

Vừa nói, bé vừa cười: "Anh chắc cũng chưa làm sủi cảo đúng không?"

Lạc Tái Lâu đáp: "Không đâu, anh cũng không biết làm. Vốn dĩ muốn sang nhà hàng xóm xin mấy cái nhưng em cũng đã đến cho rồi, thật may quá, anh cũng có sủi cảo ăn. Tết được ngồi ăn sủi cảo là quá tốt rồi."

Ô Đào nói: " Vậy là tốt rồi. Ăn sủi cảo phải ăn nóng, anh mau ăn ngay đi, em phải về đây."

Lạc Tái Lâu hỏi bé: "Bây giờ em phải về luôn sao?"

Lâm Đào đáp: "Vâng, em phải trở về học bài nữa."

Lạc Tái Lâu ngạc nhiên hỏi bé: "Đang nghỉ Tết mà em vấn học bài sao?"

Ô Đào sốt sắng nói: "Đương nhiên rồi, em đi học muộn hơn những người khác, nên phải cố gắng lắm mới bắt kịp. Nếu không tranh thủ thời gian này để học chỉ sợ sẽ không theo được mất!"

Lạc Tái Lâu nghĩ cũng có lí, liền nói: "Vậy em mau về nhà học bài."

Tác giả có điều muốn nói: Một số bình luận trước đó sẽ đặt câu hỏi 'có những đứa trẻ không được đi học ở thời đại đó." Còn có người hỏi, thời đó hỗn loạn như vậy, tại sao nữ chính không trực tiếp thi đại học rồi ở Bắc Kinh ổn định cuộc sống.

Vì vậy, ở đầu chương này, bối cảnh của thời đại được lặp lại một lần nữa, chỉ sợ mọi người có thể không chú ý đến bối cảnh này.

Các trường tiểu học ở Bắc Kinh không tuyển sinh vào năm 1966. cũng không tuyển sinh vào năm 1967. Nhiều trẻ em ngồi học ở nhà, và họ bắt đầu tuyển sinh sớm vào mùa xuân năm 1968. Sau ba năm, điểm số của bọn trẻ lộn xôn.

Năm 1969 (tức là mùa xuân năm sau thời điểm hiện tại trong bài viết) lại có một cuộc nhảy lớp với tất cả học sinh. Đúng rồi, spoiler là kỳ nghỉ hè năm sau, nữ chính đã đi đi học nửa năm. Bé là học sinh lớp 4, tiểu học là hệ 5 năm, bé lên thẳng trung học cơ sở sau một năm rưỡi học tiểu học.

Khi đó cũng thiếu giáo viên, một số học sinh bình thường có thể vội vàng tốt nghiệp để trở thành giáo viên sau một năm học, vì thế họ có thể dạy học sinh cấp hai ở tuổi mười sáu.

Lúc đó tất cả các nơi đều như thế này, rất nhiều người không nhớ rõ tại sao mình đã lên lớp 4, lúc đó đã xảy ra một cuộc tranh cãi lớn.

Trừ khi có khả năng tự chủ mạnh mẽ và có mục tiêu rõ ràng, nếu không thì trẻ sẽ thực sự rối tung, hỗn loạn hết lên...

Thật ra, Ô Đào muốn đến chơi với Diệp Uẩn Niên, muốn hỏi anh ấy làm gì trong Tết Nguyên Đán, nhưng nghĩ đến cha mẹ và ông nội anh sẽ tiếp đón khách nước ngoài, bé không đến nhà tim anh nữa.

Sau khi trở về nhà, bé bắt đầu đọc sách, trong nhà bé bây giờ đang có vài quyển sách chưa đọc, hai quyển mượn của Diệp Uan Niên, còn có một số quyển mượn của Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm. Khi mọi người cho mượn sách, bé đều nhận lấy hết.

Bé biết mình tham lam, muốn xem càng nhiều càng tốt, để biết thêm về thế giới bên ngoài.

Hiện tại, bé vẫn chưa giỏi toán học, cũng không giỏi ngoại ngữ, càng không biết những đại sứ nước ngoài là thế nào.

Nhưng tất cả những điều này, bé đều muốn hiểu.

Càng đọc nhiều sách, bé càng nhận ra kiến thức mình còn quá hạn hẹp.
Bình Luận (0)
Comment