[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108: Kiểm Tra Cuối Kì. (4)

Chương 108: Kiểm tra cuối kì. (4) Chương 108: Kiểm tra cuối kì. (4)Chương 108: Kiểm tra cuối kì. (4)

Bé cảm thấy nếu thật sự có thần tiên, thì có lẽ chính họ đã ban cho bé giấc mơ này.

Người bình thường chắc sẽ không mơ được như thế đâu, bé chắc đã may mắn được rồi.

Sau khi cúng bái xong, Ninh Diệu Hương kêu Thanh Đồng đi đốt pháo, sau khi tiếng pháo vang lên là có thể ăn sủi cảo.

Ninh Diệu Hương nấu ăn rất ngon, sợi mì được nấu vừa đủ lửa, vừa dai vừa mềm. Sủi cảo được nấu chín, phình to ra, lớp vỏ mỏng gói bên ngoài lớp nhân dày, vừa cắn một miếng đã thấy ngập thịt, ngon đến nỗi muốn đút hết tất cả vào miệng.

Chỉ là nóng quá không nuốt nổi nên đành phải cố gắng thổi, vừa ăn vừa thổi để cắn miếng tiếp theo.

Ninh Diệu Hương liền nói: "Sủi cảo nhúng vào giấm rồi chấm với mù tạt, nếu không ăn sẽ ngấy đó."

Thanh Đồng vẫn không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói: "Sao có thể ngấy được chứ, đâu phải ngày nào cũng được ăn. Con còn chưa thấy no đâu."

Nói rồi, anh ấy nuốt một miếng sủi cảo to, nóng đến nhe răng.

Ninh Diệu Hương vội vã rót nước cho anh ấy, Ô Đào nhìn thấy không khỏi buồn cười, nhìn bộ dạng lúc ăn của Thanh Đồng, Ninh Diệu Hương cũng phì cười.

Khi Ninh Diệu Hương đang cười, Ô Đào có nhìn sang bà.

Trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, hôm nay bà cũng cười vui vẻ rồi.

Có lẽ vì cuộc sống ngày càng tốt hơn, có phải vì bé đã cố gắng học hành, mọi việc trong nhà cũng dần thuận lợi nên mẹ có thể nhẹ nhõm hơn.

Hay là, đã có tin mừng từ ông ngoại ở Thẩm Dương?

Ông ngoại sức khỏe yếu, thường xuyên phải đi khám bệnh, bà ngoại không có lương hưu nên chỉ có thể trông chờ vào tiền lương của ông ngoại.

Ô Đào không biết có phải sức khỏe của ông đã tốt hơn hay không, nhưng nghĩ đến khả năng này, bé bỗng thấy vui vẻ hơn nhiều.

Được một lúc, dường như nắng ngoài trời sáng hơn, sủi cảo trong bát cũng thơm hơn.

Sau khi Thanh Đồng uống nước lạnh thì tốt hơn rất nhiều, thật ra sủi cảo không quá nóng mà là anh ăn quá gấp, uống nước xong lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Vừa ăn anh ấy vừa kể công việc ở đơn vị và chuyện của mấy nhà hàng xóm.

Trong lúc nói chuyện, Ô Đào bỗng chốc nghĩ tới Lạc Tái Lâu, không biết bây giờ anh ta có đang ăn sủi cảo không hay chỉ có một bát cháo hành.

Bé đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vừa nghĩ đến bé đã đứng ngồi không yên. Nhưng bé đoán được rằng, mẹ bé chắc sẽ không đồng ý.

Hôm nay mẹ đã mất công làm vậy mà...

Nhưng hôm nay tâm trạng mẹ bé rất tốt, có lẽ bà sẽ đồng ý cho bé cũng nên?

Suốt cả ngày hôm nay Ô Đào đều nghĩ đến chuyện này, không biết mở lời thế nào với mẹ, thế nên nguyên cả một ngày, bé làm gì cũng ngẩn người.

Cuối cùng, đến chiều, thấy mẹ đi chơi, bé mới nhân cơ hội đề cập đến.

Khi nghe bé nói muốn mang đến cho Lạc Tái Lâu nếm thử, Ninh Diệu Hương ngạc nhiên nhìn bé, Ô Đào đoán sau đó mẹ bé sẽ nói: "Sao lại đem sui cảo cho người ngoài, nhà chúng ta ăn không hết sao?"

Bé bỗng thấy hơi hối hận vì tự dưng đi hỏi mẹ một vấn da kì lạ như vậy.

Nhưng mọi chuyện xảy ra khác với suy đoán của bé.

Ninh Diệu Hương chỉ cau mày hỏi: "Cậu ta là bạn học của con sao?"

Ô Đào cúi đầu thì thào: "Đó là một người bạn cùng nhặt than với con, anh ta thường xuyên phụ con nhặt than. Anh ta không có ba mẹ, đầu năm mới cũng không có sủi cảo ăn."

Nói xong bé không dám ngẩng đầu nhìn mẹ.

Ninh Diệu Hương nghe xong liền đáp: "Được rồi, vậy lấy cho cậu ấy một ít."

Nghe được câu trả lời của mẹ, Ô Đào bỗng thấy vô cùng ngạc nhiên: "Thật sao ạ? Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt! Mẹ tốt nhất trên đời!"

Ninh Diệu Hương giả vờ tức giận nói: "Nếu như sau này con tái phạm, mẹ sẽ đánh gay chân của conl"

Nghe mẹ nói vậy nhưng Ô Đào vẫn rất vui vẻ, bé biết mẹ bé chỉ cố ý nói như vậy thôi, mẹ bé là một người tốt!

Bé lấy một cái hộp cơm bằng nhôm, chất đầy chừng chục cái rồi cho vào một cái giỏ tre, trên lưng cõng cái giỏ tre, chuẩn bị đi tìm Lạc Tái Lâu. Lần trước cùng nói chuyện với Lạc Tai Lâu, bé cũng biết nhà anh ta ở đâu.

Đúng dịp Tết nên trên đường không có nhiều người, trên tường lại có thêm mấy khẩu hiệu chữ lớn, trên mặt đất đỏ rực pháo da, thỉnh thoảng lại có tiếng đốt pháo.

Bé nhanh chóng đi vào con hẻm nhỏ, đến nhà Lạc Tái Lâu.

Đường phố ở Bắc Kinh rất vòng vèo, đường to bao lấy sân nhỏ, đường này nối liền đường kia, có khi chỉ cách một cái hẻm nhỏ đã sang một đường khác, một ngõ khác, nếu ai không quen đường chắc chắn sẽ không lạc ngay.

Thế nhưng Ô Đào đã quá quen đường ở đây, vòng qua cái ngõ nhỏ, đi qua một con hẻm, chẳng mấy chỗ đã đến nơi Lạc Tái Lâu ở.

Thế nhưng, bé không biết chính xác nhà anh ta, bé hơi sững sờ không biết phải tìm anh ta ở đâu, thấy một vài đứa trẻ đang nên bé vội vàng chạy lại hỏi thì được đứa bé kia chỉ cho.
Bình Luận (0)
Comment