Chương 107: Kiểm tra cuối kì. (3)
Chương 107: Kiểm tra cuối kì. (3)Chương 107: Kiểm tra cuối kì. (3)
Ba của Mạnh Sĩ Huyên giữ đúng lời hứa, đã mua cho bé một chiếc xe đạp. Logo có hình một cánh chim bồ câu đang bay. Đây là một thương hiệu xe nổi tiếng. Phải có vé công nghiệp mới mua được. Nghe nói những người đã kết hôn phải tích cóp rất lâu mới có vé này, vậy mà ba của Mạnh Sĩ Huyên đã nói là mua ngay.
Sau khi mua xe, Mạnh Sĩ Huyên gọi Ô Đào và Vương Bồi Hâm đến đạp xe cùng.
Ô Đào không biết đi xe, bé cũng không dám đi nhưng Mạnh Sĩ Huyên động viên bé cứ mạnh dạn đạp xe, lúc đầu có thể sẽ bị ngã, nhưng sau vài lần ngã là biết đi được.
Vương Bồi Hâm thậm chí còn hét lên từ phía sau: "Đừng sợ Ô Đào, có mình bảo vệ cậu ở phía sau! Yên tâm lên đạp xe đi!"
Thấy hai người như vậy, Ô Đào yên tâm ngồi lên đạp.
Bé đúng là đạp được ngay.
Đang đạp xe nên không nhìn thấy phía sau, bé có chút không yên tâm, liền gọi lớn: "Sĩ Huyên, Bồi Hâm, hai cậu đang ở đâu vậy."
Sau đó bé nghe thấy Mạnh Sĩ Huyên vừa cười vừa nói phía sau, có vẻ vô cùng hài lòng: "Ô Đào, cậu đã đạp được rồi kìa."
Vừa nghe được lời này, Ô Đào đã hoảng hốt, lập tức không giữ được thăng bằng, bắt đầu đi xiên xiên vẹo vẹo, sau đó ngã xuống.
Nhưng lúc ngã xuống, bé vẫn cố gắng hết sức dùng thân mình làm đệm cho xe đạp, cả người ngã mạnh xuống đất, còn giữ cho xe đạp đổ lên người mình.
Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm nhìn thấy liền kêu lên và nhanh chóng chạy đến chỗ bé. Mạnh Sĩ Huyên lo lắng hỏi bé có sao không, bên cạnh, Vương Bồi Hâm còn gọi bé là đồ ngốc: "Sao không tránh ra chỗ khác chứ?"
Ô Đào đã bị xe đạp đổ đè lên người, nhưng ngay khi đứng dậy, bé đã hỏi: "Xe đạp có bị gì không ?”
Mạnh Sĩ Huyên không nói nên lời: "Chỉ cần cậu không sao là được, quan tâm xe đạp làm gì"
Ô Đào vẫn cố chấp nhìn quanh chiếc xe đạp, thấy không chỗ nào bị xây xát mới yên tâm.
Bé biết chiếc xe đạp này rất quý giá, lần trước thấy mẹ của Thuận Tử muốn mượn xe đạp của anh Huân Tử nhưng hình như anh rất để ý, hầu hết mọi người đều không muốn cho mượn vì sợ không may nếu xảy ra va chạm, chiếc xe bị tróc chút sơn thôi cũng thấy đau lòng rồi.
May mắn thay, có Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm cùng bầu bạn với bé, một lúc sau bé đã thấy thoải mái hơn.
Suốt hai ngày tập đạp xe, Ô Đào đã có thể đi thành thục.
Sau khi bạn biết đi xe, chắc chắn bạn sẽ bị nghiện, đặc biệt là cực kì muốn đi xe.
Nhưng bé không có xe của riêng mình, bé cũng cảm thấy rất ngại nếu suốt ngày mượn xe của Mạnh Sĩ Huyên, vì vậy chỉ có thể kiềm chế bản thân và cố gắng không nghĩ về nó nữa.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến giao thừa, sự náo nhiệt của ngày Tết đã làm Ô Đào quên bớt đi mong muốn được đi xe đạp.
Như lẽ thường, bất kì đứa trẻ con nào cũng đều thích Tết, với những nhà gia cảnh khó khăn, tuy không có nhiều tiền nhưng những ngày thường sẽ tiết kiệm một chút tiền, để Tết đến vẫn có những món ăn đơn giản như thịt lợn hầm hành tây, bánh ngọt, ...
Đêm giao thừa, đám trẻ con vui hơn hẳn ngày thường, lúc này cũng chẳng thèm nhặt than nữa, chỉ tập trung vui đùa.
Huân Tử tháo gỡ tất cả pháo nhỏ màu đỏ trong nhà, sau khi tháo dỡ hết thuốc súng bên trong, anh nói rằng muốn làm một quả pháo hoa lớn, vì thế anh quyết định chôn nó trước cửa nhà, sau đó bắt đầu đào đất.
Gần đây anh ấy cũng được mẹ cho đi học, anh cảm thấy rất buồn chán, may mà mấy ngày nữa được nghỉ hè, anh lại bắt đầu được vui chơi.
Ô Đào tỏ ra khá thích thú với pháo hoa, bé nói: "Vậy anh hãy làm cho tốt đi, đừng có ngẩn người nữa."
Năm ngoái anh ấy cũng từng nói sẽ bắn pháo hoa, nhưng sau đó pháo hoa lại không bắn ra được
Huân Tử tràn đầy tự tin: "Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ thành công!"
Ô Đào đang muốn giúp anh đào đất, nhưng mẹ bé bỗng gọi vào làm sủi cảo nên bé chạy vào trong bếp giúp mẹ.
Sủi cảo có thịt lợn và cải trắng, Tết đến nên Ninh Diệu Hương chấp nhận bỏ ra mua 3 đồng tiền thịt lợn, có thể làm được mấy cái to.
Sau khi cho sui cảo vào nồi, Ninh Diệu Hương cho Ô Đào ra ngoài chơi một lúc nhưng Ô Đào không muốn đi chơi nên bé lấy sách ra đọc.
Một lúc sau, sủi cảo trong nồi đã chín, tỏa ra mùi thơm đặc biệt làm bé bỗng thấy đói bụng.
Ninh Diệu Hương bưng một bát sủi cảo, đặt lên trên bàn thờ, sau đó lẩm bẩm gì đó, thấy mẹ, cả Thanh Đồng và Ô Đào đều cùng nhau tới khấn.
Thanh Đồng có chút không kiên nhẫn: "Sao không thắp hương từ sớm chứ?"
Còn Ô Đào thì ngoan ngoãn quỳ lạy.
Đang quỳ lạy thì lại nghe thấy tiếng mẹ tụng kinh, nghe không rõ nhưng bé biết chắc mẹ bé đang cầu xin phật tổ phù hộ điều gì đó.
Trên đời này có phật tổ và thần tiên không? Ô Đào không biết, nhưng bé nhớ lại giấc mơ của mình.