Chuong 115: Hai con ga mai (2)
Chuong 115: Hai con ga mai (2)Chuong 115: Hai con ga mai (2)
Khoảng khắc pháo hoa bắn ra, tất cả mọi người trong đại viện đều vui vẻ, đám con nít nhảy nhót tung tăng, thậm chí người ở đại viện bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt.
Tết nguyên tiêu vừa qua, kỳ nghỉ kết thúc, bọn trẻ đi học trở lại. Vì vậy, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, như sách vở, bút chì, chuẩn bị tiền học, các khoản chỉ tiêu linh tinh. Cũng may, tết năm nay gia đình bọn họ khá giả hơn, không đến mức không lấy ra được.
Tất nhiên, Ô Đào biết mình vẫn phải tiết kiệm, qua mùa xuân, mọi người đốt than ít hơn, ngoài tiệm cơm nấu ăn dùng than, sẽ có rất ít nhà đốt, như vậy chuyện nhặt xi than sẽ rất khó khăn.
Sau khi đi học trở lại, bầu không khí trở nên náo nhiệt, rất nhiều bạn học đã không gặp nhau suốt cả năm, bây giờ gặp lại nhau đều rất vui vẻ, còn so xem ai cao hơn, cậu cao hơn bao nhiêu, mình cao hơn bao nhiêu.
Tất nhiên là cũng có người không vui, chẳng hạn như nhà ai xảy ra chuyện, nhà ai gặp phải phiền toái.
Nhưng bọn trẻ con cũng chỉ nghe mấy lời đồn đại từ tai này qua tai kia, buôn bã trong chốc lát rồi lại tung tăng, tiếp tục chơi trò của mình.
Sau ngày tựu trường, mùa xuân cũng đã tới, ngoài bờ sông, trong khe hở góc tường những con ngõ nhỏ, dần xuất hiện màu xanh lá cây.
Khóm cây Ô Đào đào từ khe hở tường gạch cũng lấy lại sức sống, dần phát triển.
Ô Đào đặt nó ở trên bệ cửa sổ, chăm nó như chậu hoa, đôi khi đang học bài ngẩng đầu lên nhìn, bé lại có cảm giác như tràn đầy năng lượng.
Lúc này, trong con ngõ nhỏ cũng truyền đến tiếng rao hàng, đó là những người nông dân ở ngoại ô đi vào thành phố, bọn họ đẩy xe đẩy, miệng rao bán gà con.
Trên chiếc xe đẩy đựng một rổ đầy gà con mới nở, bên trên cũng mặc kệ loại hàng hóa này, nên mọi người đều dễ dàng mua được.
Gà con lông xù có bộ lông màu vàng nhạt, cái mỏ nhỏ xíu, lớp lông xù lên nhìn thân người tròn vo, đôi mắt nhỏ đen láy như hạt đậu đen, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Các bạn học và cả trẻ con trong viện, đều lần lượt mua nuôi.
Ô Đào hơi hâm mộ, nhưng mua gà con mất tiền, năm xu một con, với lại đã mua là không thể chỉ mua một con, gà con sẽ quá cô đơn, dù thế nào cũng phải mua mấy con. Nếu phải mua bốn con, sẽ là hai hào.
Ô Đào không muốn mở miệng xin mẹ số tiền này, trong trí nhớ của bé, bé hẳn đã mở miệng ra xin, nhưng mẹ từ chối thẳng thừng, nói "Sớm muộn gì cũng sẽ chết, không nuôi được đâu, vậy thì mua lam gì, vừa phí tiền vừa phí lương thực."
Ô Đào biết mẹ nói đúng, người trong viện nuôi gà con cũng chỉ vì thấy mới mẻ, nhưng bé rất muốn nuôi.
Ngày hôm đó giáo viên trong trường có hoạt động, các học sinh được tan học sớm. Vừa về tới ngõ hẻm, Ô Đào đã nhìn thấy quán hàng rong bán gà con. Bé đi tới xem một lúc, lại sờ sờ túi, chỉ có bốn xu, muốn mua một con gà con cũng không đủ tiền.
Ai biết vừa đi được mấy bước, bé tình cờ nhìn thấy chị họ Tịch Mai của mình cầm giỏ trong tay, trong giỏ đựng mấy chú gà con.
Nhìn thấy bé, Tịch Mai đột nhiên nói: "Ô Đào, em có muốn gà con không?”
Ô Đào: "Gà con?"
Kỳ thực bé thấy hơi bất ngờ, bé cảm thấy giọng điệu Tịch Mai nói chuyện với mình hiền hòa một cách kỳ lạ, không quá giống bình thường.
Tịch Mai cười nói: "Hai con này nè, nếu em muốn, chị sẽ cho em."
Ô Đào không ngờ chị ta lại nói như vậy.
Tịch Mai: "Em cứ cầm đi, coi như là chị cho em, để em nuôi chơi."
Nói xong, chị ta lấy hai con gà con từ trong giỏ của mình ra, kín đáo đưa cho Ô Đào, rồi rời đi.
Ô Đào cầm hai con gà con, yêu thích không nỡ buông tay, bé vui vẻ ôm gà con về nhà, nghĩ sẽ đặt gà ở trong sọt, lại lót thêm ít cỏ, để bọn nó cảm thấy ấm áp.
Tất nhiên, còn phải băm lá cải cho bọn nó ăn, tốt hơn hết là trộn thêm cả bột bắp cho bọn nó ăn nữa.
Bé vui vẻ đi về nhà, tình cờ gặp được Thuận Tử trên đường.
Ô Đào vội vàng giơ hai con gà con của mình cho Thuận Tử nhìn: "Chị Tịch Mai cho em này!"
Thuận Tử nhìn gà con, nhất thời cau mày nói: "Vừa nhìn đã biết là hai con gà con này không thể sống lâu được rồi, Tịch Mai cho em làm gì!" Ô Đào: "A?"
Thuận Tử: 'Em đừng nhận, lại phí lương thực, chắc chỉ mấy ngày nữa là nó chết thôi."
Ô Đào thất vọng cực kỳ: "Vậy à..."
Bé chợt hiểu tại sao Tịch Mai lại hào phóng đến vậy, cứ tưởng Tịch Mai chỉ tiện tay lấy ra, ai ngờ chị ta đã biết hai con gà con này không sống nổi từ trước, cứ vậy ném cho mình, coi như là cho chị ân huệ, tỏ ra hào phóng với bé.
Trên thực tế, mấy con gà con này nuôi không được mấy ngày sẽ chết.
Gà con chết xong, còn phải ném gà con chết đi, đây cũng được coi là chuyện rất xui xẻo.