Chương 116: Hai con gà mái (3)
Chương 116: Hai con gà mái (3)Chương 116: Hai con gà mái (3)
Bé rũ đầu xuống, nhìn hai con gà con kia, quả nhiên là nhìn hai con gà con có vẻ héo rũ, nằm gọn trong lòng bàn tay bé không có sức gì, khép hờ hai mắt đi.
Thế này là sắp hết rồi.
Ô Đào cảm thấy rất khó chịu, bé có xung động muốn trả lại hai con gà con này cho chị Tịch Mai, để chị ta biết, mình không cần cái thứ sắp chết này.
Không cho mình thứ tốt, chỉ cho mình thứ sắp chết.
Nhưng nhìn dáng vẻ héo rũ của hai con gà con kia, nhìn bọn nó vô lực mở mắt ra nhìn thế giới bên ngoài này, sau đó lại nhắm mắt, bé lại thấy không nỡ.
Bé cảm thấy vật nhỏ này rất đáng thương, cứ vậy bị chủ nhân của mình vứt bỏ.
Bé không muốn để hai vật nhỏ này tiếp tục bị vứt bỏ nữa, dù bọn nó có sắp chết.
Ô Đào sờ sờ túi, trong túi vẫn chỉ có bốn xu đó.
Trong đầu bé chợt nảy ra một ý tưởng, bé vội chạy đi tìm Tịch Mai. Tịch Mai đang ngồi ở trong góc sân nhìn gà con, thấy bé tới, chị ta cười nói: "Ô Đào, em nhớ đậy nắp chuồng gà lại nhé, nếu không có sẽ bị chết rét. Gà con mà chết rét, là em phụ ý tốt của chị đấy."
Ô Đào mở to hai mắt đánh giá Tịch Mai, lúc Tịch Mai nói những lời này, trông chị ta có vẻ rất quan tâm đến gà con.
Dù biết rõ hai con gà con kia không sống nổi, chị ta vẫn có thể nói ra những lời vô nghĩa này.
Ô Đào: "Chị Tịch Mai, mẹ em bảo là em không thể nhận không gà con của chị được, hay là em trả lại hai con gà con cho chị đi."
Tịch Mai: "A? Không cần trả lại cho chị đâu, chị đã đưa cho em rồi, em cứ nuôi đi."
Ô Đào: "Nếu chị không nhận lại, vậy để e đưa chị tiền nhé, dù sao em cũng không thể lấy không của chị được, nếu không mẹ em sẽ mắng em mất."
Nghe thấy vậy, hai mắt của Tịch Mai sáng rực lên " Em đưa tiền cho chị á?"
Ô Đào: "Ừ, chị muốn bao nhiêu tiền?"
Nói xong, bé lại vội vàng bổ sung: "Nhưng mắc quá là em khôn mua nổi đâu."
Tịch Mai: "Em có bao nhiêu tiền?" Ô Đào: "Bốn xu."
Tịch Mai cười: "Được, vậy chị sẽ bán cho em hai con gà con này với giá bốn xu."
Ô Đào: "Như vậy sao được, chị không thấy lỗ à?"
Tịch Mai: "Lỗ gì chứ, vừa lúc chị không muốn nuôi nữa!"
Ô Đào: "Được, vậy em đưa tiền cho chị, chúng ta không ai nợ ai
Bé lấy từ trong túi ra ba đồng tiền xu, hai đồng một xu, một đồng hai xu, đưa cho Tịch Mai.
Huân Tử ở gần đấy đúng lúc nhìn thấy: "Ô Đào, em mua hai con gà này làm gì, em bị ngốc à, vừa nhìn đã biết là hai con gà con này sắp chết rồi, em mua chỉ tổ phí tiền thôi!"
Tịch Mai nghe thấy vậy, vội nói: "Anh quản mấy chuyện vớ vẩn này làm gì!"
Sau đó, chị ta lại quay sang nói với Ô Đào: "Dù sao em cũng đã mua rồi, không thể đổi ý đâu đấy!"
Ô Đào nhìn Tịch Mai: "Em cũng có nói là trả lại đâu."
Trên đường trở về, Huân Tử không nhịn được nói: "Em cố chấp cái gì vậy, bốn xu cũng là tiền, em phải bới bao nhiêu chiếc lò than mới kiếm được bốn xu, vậy mà em lại bỏ tiền ra mua hai con gà con sắp chết này! Sao em ngốc thết"
Ô Đào: "Bọn nó đã chết đâu, nếu còn chưa chết, em sẽ nuôi bọn nó thật tốt, cho dù có chết, em cũng nhận. Cũng chỉ bốn đồng thôi, em còn chưa nghèo đến mức không có bốn xu này sẽ chết."
Huân Tử: "Đúng là hết thuốc chữa!"
火火火火火火火火火火火火火
Ô Đào biết mình thật sự quá cố chấp, dù sao mình cũng phải nhặt rất nhiều xỉ than mới kiếm được bốn xu này.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt hai con gà con này nhìn mình, bé lại không nỡ bỏ.
Bé không nỡ từ bỏ, nhưng cũng không muốn người khác bố thí mình, vì vậy bé dứt khoát bỏ tiền ra mua.
Bé nhớ tới bộ phim tài liệu kia, thậm chí còn có cảm giác, cuộc đời của mình giống như hai con ga con đáng thương kia, là người tâm thường, lẳng lặng lớn lên, cuối cùng lẳng lặng rời khỏi cõi đời này.
Bé bỏ ra bốn xu để mua hai con gà con kia, cũng coi như là giúp hai con gà con lưu lại dấu vết ở thế giới này.
Sau khi trở về nhà, bé nhìn hai con gà con kia bằng ánh mắt đầy thương hại, lông xù mềm mại, còn cả kia móng vuốt nhỏ xíu
Gà con nghe thấy tiếng động, mở to đôi mắt đen láy nhìn Ô Đào, sau đó lại suy yếu nhắm nhắm lại.
Nỗi buồn dâng lên trong lòng Ô Đào, bé nhỏ giọng dỗ dành hai con gà con: "Bon mày nhất định sẽ khỏe lại, tao sẽ tìm thuốc cho bọn mày, bọn mày cố chờ nhé, tao sẽ cứu bọn mày!"
Bé chạy bước nhỏ sang nhà bên cạnh tìm ông Phan hỏi chuyện của gà con, ông Phan nghe xong, lật tìm trong ngăn tủ rất lâu, cuối cùng tìm được một viên thuốc: "Đây là một nửa viên thuốc oxytetracycline, cháu chia làm hai nửa, giã một nửa trong số đó thành bột rồi trộn với thức ăn cho gà ăn, nó ăn được thì sẽ khả năng sống."