Chuong 117: Hai con ga mai (4)
Chuong 117: Hai con ga mai (4)Chuong 117: Hai con ga mai (4)
Ô Đào cám ơn ông Phan, cẩn thận cầm nửa viên thuốc oxytetracycline trở lại, sau đó bé làm theo hướng dẫn của ông Phan, bẻ viên thuốc làm hai nửa, giã nát ra.
Sau khi giã nát ra, bé lại đi xem con gà con, nhìn thấy gà con héo rũ, hai mắt nhắm nghiền.
Trái tim bé đập rộn lên, vội vàng nói: "Gà con đừng sợ, tao sẽ đi lấy đồ ăn cho bọn mày, chắc bọn mày đều đói rồi đúng không, bọn mày cố chịu đựng thêm lát nữa nhé!"
Nói xong, bé đứng dậy chạy vào trong bếp, chọn bẻ mấy lá cải thảo dập nát trong đống cải thảo nhà mình, cắt bỏ phần dập nát đi, băm nhỏ phần còn lại. Bé nấu bột bắp lên, rồi đổ phần cải thảo băm nhỏ vào nấu cùng.
Bé nấu thành cháo sền sệt, cẩn thận đổ hỗn hợp này vào chiếc bát thủng, bê cho gà con ăn.
Nhưng hai con gà con ngây ngốc nằm yên đó, không chịu ăn.
Ô Đào không có cách nào cả, đẩy cháo bột ngô đến bên mỏ gà con, dỗ dành bọn nó, lại cầu khẩn nói: "Bọn mày ăn một chút đi, có được không? Bọn mày nhìn ngoài kia chơi vui chưa kìa, có mèo to, có chim bồ câu, còn có sâu ăn, chờ bọn mày trưởng thành là có thể đi ra ngoài chơi, bọn mày phải sống sót"
Nhưng hai con gà con vẫn không chịu nhúc nhích, ánh mắt uể oải, thậm chí một con trong đó còn đã khép hờ hai mắt.
Nhìn hai con gà con thế này, Ô Đào lo lắng đến muốn rơi nước mắt.
Tuy người khác nói hai con gà con này sắp chết, nhưng bé vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao bọn nó sắp chết, bọn nó đang sống cơ mà, tại sao phải chết.
Bé lại nghĩ tới ba mình, mẹ nói ba đã chết, không biết ba chết thế nào, có phải cũng héo rũ đầu giống mấy con gà con này, không ăn được rồi chết không.
Đang suy nghĩ, qua đôi mắt ngan lệ, bé như nhìn thấy đầu của gà con hơi giật giật.
Bé cứ nghĩ là mình nhìn nhầm, màu lông vàng tươi của gà con đã dần trở nên nhạt nhòa trong ánh lệ, nhưng bé thật sự nhìn thấy hai quả bông nhỏ màu vàng này giật giật.
Bé vội vàng lau sạch nước mắt, cẩn thận nhìn hai con gà con, lại lấy đầu ngón tay chấm vào cháo bột ngô đưa đến bên mỏ bọn nó: "Bọn mày ăn chút gì đi, có được không? Ăn ngon lắm, bản thân tao cũng còn đang phải nhịn đấy."
Gà con giật giật đầu nhỏ, hơi hé mở chiếc mỏ nhỏ xíu ra, thử thăm dò mổ mổ vào đầu ngón tay của Ô Đào.
Ô Đào phấn khích nói: "Nếm thêm nữa đi, nếm thêm nữa đi."
Gà con lại khẽ mổ thêm lần nữa, hơn nữa thấy con này mổ, một con khác cũng muốn mổ.
Ô Đào phấn khích muốn chết đi được, nhưng bé cố nín thở, không dám thở mạnh, sợ sẽ dọa gà con.
Hai con gà con cố đứng dậy, dùng mỏ nhỏ mổ vào đầu ngón tay của Ô Đào, cảm giác nhột nhột làm Ô Đào không nhịn được muốn cười, nhưng bé cố gắng chịu đựng, sợ hù dọa con gà con.
Ô Đào không giấu được niềm vui dâng trào trong lòng sau khi đút cho gà con ăn xong, bé nghĩ gà con có thể ăn, chứng tỏ gà con không thể chết được, có lẽ Thuận Tử nhìn lầm rồi.
Quả nhiên, sau khi ăn xong, tỉnh thần của gà con nhìn khá hơn rất nhiều. Ô Đào lại bê bọn nó ra ngoài cửa phơi nắng, còn đi nhặt cỏ khô mềm mại, làm cho bọn nó cái ổ ấm áp lại thoải mái. Ánh hoàng hôn ấm ap chiếu vào trên người gà con, ánh mặt trời như rót thêm sức sống vào cho gà con, ánh mắt của bọn nó dần có thần thái hơn.
Ô Đào cảm động muốn chết đi được, chỉ hận không thể ôm lấy gà con.
Bé nghĩ, có lẽ gà con của bé sẽ không chết, có lẽ bọn nó có thể sống được.
Đến buổi tối, Ninh Diệu Hương trở về, Ô Đào kể hết những chuyện mình làm cho mẹ nghe.
Bé lãng phí bốn xu tiền, bé biết mình đáng bị phạt.
Ninh Diệu Hương vừa nghe thấy vậy đã tức giận: "Bọn họ chỉ giỏi bắt nạt người khác thôi, không cho con cũng có ai nói gì bọn họ đâu, sao lại đưa con gà con sắp chết cho con chứ, bọn họ khinh thường người quá đáng mài!"
Sau đó, bà ấy lại quay sang mắng Ô Đào: "Con cũng ngốc lắm cơ, tự dưng lại đưa cho người ta bốn xu, mua hai con gà sắp chết, con ngại cầm tiền phỏng tay à?"
Ô Đào cúi gằm mặt xuống, không dám nói gì, bé biết mình sẽ bị mắng, ngay lúc bỏ ra bốn xu đó bé đã biết rồi. Vậy nên, bé cúi đầu, ngoan ngoãn nghe mắng.
Ninh Diệu Hương mắng xong lại hỏi: "Gà con đâu, chết rồi à?"
Ô Đào chỉ chỉ vào chiếc ổ ở cạnh đáy: "Còn chưa chết."
Ninh Diệu Hương đi qua nhìn, cau mày nói: "Nhìn có vẻ rù thật, nhưng cũng chưa chắc đã chết."
Ô Đào nghe thấy vậy cũng vội nói: "Mẹ, gà con chưa chắc đã chết, bọn nó vẫn còn có thể cứu được đúng không? Con cũng thấy bọn nó có tinh thân hơn vừa nãy!"
Ninh Diệu Hương lại hỏi: "Tốn bao nhiêu tiên?"
Ô Đào: "Bốn xu?"
Ninh Diệu Hương: "Hai con?"
Ô Đào gật đầu thật mạnh "Hai con bốn xu