Chương 118: Hai con gà mái (5)
Chương 118: Hai con gà mái (5)Chương 118: Hai con gà mái (5)
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Ninh Diệu Hương mới dễ coi hơn: "Chúng ta sẽ cố nuôi, nhỡ nuôi được thì sao!"
Ô Đào toét miệng cười nói: "Được!"
Ninh Diệu Hương đi lấy thuốc màu đỏ màu vàng tới, chia ra bôi màu đỏ màu vàng lên đầu gà con, như vậy sẽ không sợ bị lẫn với gà nhà người khác.
Gà con được điểm màu đỏ màu vàng ở trên đầu nhìn vừa bưồn cười lại vừa đáng yêu, Ô Đào yêu thích không nỡ buông tay, đặt tên cho bọn nó là Đại Hoàng và Đại Hồng.
Thanh Đồng cũng có hứng thú với gà con của em gái, sau khi ăn cơm xong, cậu ấy ngồi xổm ở gần ổ, cùng nhìn với bé.
Nhưng Ô Đào rất cẩn thận, bé che chở cho gà con, không để Thanh Đồng sờ vào gà con, sợ cậu ấy làm chết gà con.
Thanh Đồng bất đắc dĩ nói "Xem em này, cưng bọn nó như bảo bối vậy."
Ô Đào nhìn hai con gà con nhỏ xíu mềm mại như bông kia, nói: "Đây là gà con của em, do em mua.” Lúc nói những lời này, bé chợt nhớ tới con búp bê Tây Dương Diệp Uẩn Niên đưa cho mình.
Búp bê cũng là của mình, là Diệp Uẩn Niên cho mình.
Ô Đào thầm cảm thấy thỏa mãn, tựa như bé đột nhiên có được rất nhiều thứ.
*xxkxxkx*x*x*kx*x*xx%*
Ngày hôm sau đi học về, chuyện đầu tiên Ô Đào làm nhìn con gà con của mình, xem gà con của bé có phải chịu ủy khuất không, xem gà con của mình có ăn uống no đủ không.
Nhân lúc còn có mặt trời chiếu sáng, bé bê ghế đẩu ra ngoài bậc cửa ngồi đọc sách luyện chữ, cũng bê hộp gỗ làm ổ cho gà con đặt ở bên cạnh mình, thỉnh thoảng luyện xong chữ là quay sang nhìn.
Hai con gà con đã trở nên linh hoạt hơn, thậm chí còn phát ra tiếng kêu.
Gà con bé xíu, đến tiếng kêu cũng cực kỳ bé, phải cẩn thận lắng nghe mới nghe được.
Rất êm tai.
Ô Đào nhìn gà con của mình, lại không khỏi muốn cười.
Lúc này trong viện cũng có rất nhiều trẻ con, có người lục tục trở về, có người đi ra bờ sông bắt dế, có người trèo trên tường thành hái táo chua, tất nhiên là có nhiều người vớt cá, nuôi gà con.
Hầu hết trẻ con trong viện đều có mấy con gà con, mọi người thích so sánh với nhau, xem gà con nhà ai đẹp hơn, Huân Tử dùng "Kinh nghiệm" của anh ấy để phán đoán, nói con nào là gà trống, con nào là gà mái.
Mọi người đều thích gà mái, không thích gà trống.
Gà trống nuôi lớn chỉ biết gáy, không có ích gì, gà ồn ào chắc chắn sẽ bị giết thịt sớm. Nhưng gà mái thì khác, gà mái có thể đẻ trứng, vừa nghĩ ngày nào cũng nhặt được một quả trứng đã thấy vui vẻ rồi.
Tiếc rằng, hầu hết gà con mọi người nuôi đều không thể nuôi đến khi lớn, sau mấy ngày náo nhiệt qua đi, đa số mọi người đều không còn hứng thú, gà con dường như không thấy tăm hơi, hoặc là dù có nuôi lớn, cũng phát hiện ra gà nhà mình là gà trống, giết thịt từ sớm.
Cá biệt có con gà lớn lên phát hiện ra là gà mái, còn có thể ngày ngày đẻ trứng, nhưng số đó thật sự rất ít.
Bọn trẻ cứ vậy hào hứng thảo luận, nhìn gà con của mình, trong lòng đầy mong chờ một ngày nào đó gà con của mình có thể de ra quả trứng tròn vo.
Ô Đào lại không có suy nghĩ đó, bé không dám nghĩ xa tới vậy, bé chỉ hy vọng gà con của mình có thể sống sót.
Nhưng bé không ngờ, chỉ qua mấy ngày, hai con gà con của mình đã trở thành gà con khỏe nhất trong viện.
Huân Tử kinh ngạc nói: "Thật sự sống được à-
Những người khác đều cảm thấy không tồi: "Nhặt được của hời, có hai xu một con."
Mọi người đều cười rộ lên, nói lúc ấy nghĩ Ô Đào quá ngốc, tự dưng lại bỏ tiền ra mua hai con gà con sắp chết, không ngờ bé lại nuôi sống được.
Ô Đào cũng rất vui, nghĩ mình nhặt được của hời.
Ngày hôm đó Tịch Mai đi ngang qua nhà bé, nhìn thấy hai con gà con của bé, còn thắc mắc hỏi: "Em lấy hai con gà này ở đâu đấy?"
Ô Đào tươi cười nói: "Chính là hai con gà chị bán cho em đấy."
Tịch Mai không tin nói: "Sao có khả năng, nhìn bọn nó sắp chết rồi cơ mà?" Ô Đào: "Em nuôi đó, chị nhìn xem, giờ bọn nó là gà con hoạt bát nhất đại viện đấy!"
Tịch Mai nhìn hai con gà con kia, buồn bực bĩu môi: "Em hố chị đấy à?"
Huân Tử ở cạnh đó nghe thấy vậy, lập tức nói: "Sao em lại nói như vậy, em thấy gà con sắp chết nên mới cho đi, lúc ấy em còn thu tiền của Ô Đào cơ mà, Ô Đào chẳng nợ em gì cảt"
Mấy đứa trẻ khác đều đồng ý phụ họa theo, Tịch Mai không nói được thành lời, mặt cũng hơi đỏ lên, xấu hổ không biết nói gì, xoay người rời đi.
Huân Tử khit mũi nhìn bóng lưng của chị ta, không thích nhìn thấy chị ta.
Ô Đào lại không cảm thấy gì cả, chỉ cần gà con của bé còn sống là tốt rồi.
Thậm chí, không liên quan gì đến vài xu cả.
Bé cảm thấy, tất cả đều có hy vọng, ngập tràn ánh mặt trời.