Chương 119: Hai con gà mái (6)
Chương 119: Hai con gà mái (6)Chương 119: Hai con gà mái (6)
Những ngày sau đó, Ô Đào cũng dốc hết tâm huyết với hai con gà con của mình. Nuôi gà con trở thành ưu tiên hàng đầu của bé bên cạnh việc học và nhặt xỉ than. Lúc nào đi ngoài đường, nhìn thấy bụi cỏ ven đường, bé đều đi qua xem có bắt được sâu, giun hay dễ gì đó cho gà con của bé ăn không.
Gà con của bé thích ăn mấy thứ đó nhất, mỗi lần ăn đều sẽ rất vui.
Nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Ô Đào, hai con gà con càng ngày càng lớn.
Gà con trưởng thành sẽ rụng hết lông tơ, màu lông không còn là màu vàng tươi, cởi bỏ dáng vẻ non nớt ban đầu, dần trở nên trưởng thành.
Lúc này đã có thể phân biệt được gà trống hay là gà mái, Đại Hoàng và Đại Hồng đều là gà mái, gà mái có thể đẻ trứng.
Điều này khiến Ô Đào vui muốn chết đi được!
Trong đại viện có rất nhiều trẻ con nuôi gà con, nhưng thực tế chỉ có năm con gà mái, trong đó bé đã chiếm hai con.
Bé cảm thấy mình thật may mắn! Trẻ con trong đại viện tự nhiên đều hâm mộ bé muốn chết đi được, Ô Đào nuôi được hai con gà mái, hơn nữa bé còn mua được với giá hai xu một con, là của Tịch Mai không cần.
Lúc Tịch Mai biết được chuyện này, chị ta đặc biệt tới nhà bé chơi, nhìn chằm chằm vào hai con gà mái của Ô Đào rất lâu.
Ô Đào hơi lo lắng, chỉ hận không thể che kín mắt chị họ.
Đây là gà con của mình, là gà con của mình, không phải của Tịch Mai.
Tịch Mai nhìn một lúc lâu: "Trong ổ gà của chị chỉ có hai con gà mái, nhưng đều bị em mua hết rồi."
Ô Đào: "Đó là do em may mắn!"
Tịch Mai đỏ mắt ghen ty, lại nhìn hai con gà mái nói: "Đúng là để em chiếm được món hời lớn."
Cũng may là chị ta không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Đến lúc này, Ô Đào mới thở phào nhẹ nhõm, bé chỉ sợ Tịch Mai cướp gà con của mình.
Lúc tiếng ve kêu râm ran trên cây hòe già, gà con của Ô Đào cũng trở thành gà mái trưởng thành, gà mái bắt đầu đẻ trứng. Quả trứng đầu tiên Ô Đào nhặt được rất nhỏ, vỏ trứng màu trắng, hơi ngà ngà xanh, trên vỏ còn dính phân gà và lông gà.
Lúc Ô Đào lau phân gà lông gà trên vỏ trứng, bé phát hiện trên lông gà có dính chút máu.
Ô Đào nhất thời bị dọa cho giật mình, cầm trứng gà đi tìm người hỏi. Lúc này, hầu hết mọi người đều đã đi làm, bé tìm được bà Phan.
Nhìn vẻ mặt như muốn khóc của Ô Đào, bà Phan an ủi nói: "Đứa nhỏ ngốc, gà đẻ trứng lần đầu đều vậy cả"
Ô Đào: "Tại sao ạ?"
Bà Phan: "Sao với trăng gì chứ, phụ nữ lân đầu sinh con đau đau lắm, cũng phải chảy không ít máu, vì vậy gà mái đẻ trứng lần đầu tu nhiên cũng ra máu."
Ô Đào mở to hai mắt hỏi: "Sinh con đều sẽ chảy máu à?"
Bà Phan xoa xoa đầu bé, nói: "Ai cũng phải chảy máu cả, còn chảy rất nhiều máu."
Ô Đào cầm quả trứng gà, mờ mịt trở về nhà.
Bé nhìn Đại Hoàng và Đại Hồng, nhìn đôi mắt u mê của bọn nó, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thế giới này, chợt trở nên tĩnh lặng.
Bé chớp chớp mắt, căn nhà ngói xanh tường xám, gió hè thổi qua như có như không, chiếc quần màu xanh lục vắt trên dây thép khẽ đung đưa, con mèo già lười biếng nằm ở góc tường ngủ ngon lành.
Tất cả đều vẫn mang hình dáng cũ, nhưng lại tựa như khác biệt.
Rất nhiều năm sau, Ô Đào vẫn nhớ tới quả trứng của con gà mái kia, quả trứng đầu tiên con gà mái nhà bé đẻ. Bé thầm nghĩ, quả trứng đó tựa như một sợi dây dẫn, phía sau sợi dây dẫn đó còn có rất nhiều điều sâu xa hơn. Lúc đó, bé còn quá nhỏ để hiểu về những điều này, chính vì không thể hiểu rõ được, nên mới tạo nên những hiểu biết đầu tiên trong sinh mạng của bé.
Đến khi Ô Đào nhìn lại quả trứng đó, quả trứng đó như trở nên thiêng liêng hơn, bé cẩn thận lau vỏ trứng, trịnh trọng đặt quả trứng vào trong bát cùng với cám gạo.
Sau đó, bé làm bữa ăn ngon cho Đại Hoàng và Đại Hồng, bé lấy hoa violet vốn hái về làm rau trộn cho nhà ăn ra, cho bọn nó ăn.
Ô Đào thầm nghĩ, bọn nó vừa trải qua nỗi đau và niềm vui sướng đó, nên được thưởng. Buổi tối Ninh Diệu Hương đi làm về, tự nhiên rất vui khi nhìn thấy quả trứng gà kia, bà ấy bắt đầu tính toán, nếu hai con gà đều đẻ trứng, bà ấy sẽ để dành trứng lại rồi mang đi bán, cũng coi như là được một khoản thu nhập cho gia đình.
Ô Đào không khỏi kể chuyện trứng gà dính máu cho Ninh Diệu Hương biết, nhưng Ninh Diệu Hương nghe xong chỉ nói không phải lúc nao cũng vậy.
Ô Đào: "Vậy lúc sinh con ra, mẹ cũng bị chảy rất nhiều máu ạ?"
Ninh Diệu Hương: "Đứa nhỏ này, hôm nay con làm sao thế? Mau đi học đi, con gái con đứa hỏi chuyện này làm gì, không biết xấu hổ gì cả!"
Ô Đào đành ủ rũ đi học, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới chuyện này.