Chuong 120: Moi khach (1)
Chuong 120: Moi khach (1)Chuong 120: Moi khach (1)
Ngày hôm sau, bé chạy đến nhà Diệp Uẩn Niên, nói ra bí mật này với Diệp Uẩn Niên.
Sau khi nghe xong, Diệp Uẩn Niên trịnh trọng nói "Vậy nên cho Đại Hoàng Đại Hồng ăn ngon hơn, bồi bổ cho bọn nó."
Ô Đào hào hứng nói: "Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy!"
Cuối cùng cũng có người cảm thấy đây thật sự là chuyện lớn.
Diệp Uẩn Niên nói: "Chúng ta có thể cùng nhau đi bắt sâu."
Ô Đào: "Ừ ừ ừ, Đại Hoàng Đại Hồng thích ăn sâu nhất."
Vì vậy, Diệp Uẩn Niên dẫn Ô Đào đi ra ngoài bờ sông bắt sâu.
Về khoản bắt sâu, hiển nhiên là Ô Đào thành thạo hơn Diệp Uẩn Niên rất nhiều, bé nhanh chóng bắt được mấy con, bỏ vào trong bình thủy tỉnh nhỏ.
Diệp Uẩn Niên không phục, chuyên tâm vạch lá cỏ ra tìm sâu, về sau thật sự vượt lên trên....
Nhìn bình thủy tinh chứa đầy sâu nhỏ, nghĩ đến dáng vẻ phấn khích của Đại Hoàng Đại Hồng, Ô Đào mới thấy lòng mình dễ chịu hơn.
Bọn nó đẻ trứng bị chảy máu, bé phải bồi bổ cho bọn nó.
Lúc bọn họ bắt sâu trở về, tình cờ gặp được Lạc Tái Lâu trên đường, cậu ta đang đi cùng với mấy nam sinh, ống quần của mấy người bọn họ đều bị ướt, có lẽ là vừa lội xuống nước, tay lại xách theo thùng, chắc là đi bắt cá.
Mấy nam sinh đi bên cạnh Lạc Tái Lâu nháy nháy mắt với Lạc Tái Lâu, có người còn nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Niên.
Diệp Uẩn Niên nắm chặt lấy tay của Ô Đào, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lạc Tái Lâu, nói: "Ô Đào, không sao, không phải sợ."
Ô Đào: "Em không sợ, con người của anh Tái Lâu rất tốt."
Nói xong, bé chủ động chào Lạc Tái Lâu: "Anh Tái Lâu, các anh đi bắt cá sao?"
Lạc Tái Lâu ngậm cọng cỏ đuôi chó: "Ừ, bọn anh đi bắt cá, đang định về nhà."
Cậu ta miễn cưỡng liếc nhìn Diệp Uẩn Niên: "Bọn anh đi trước đây, Ô Đào, chờ khi nào anh tim em chơi."
Lạc Tái Lâu dẫn theo đám người rời đi, nhưng Diệp Uẩn Niên hơi nhíu mày lại. Cậu ấy nắm lấy tay Ô Đào, hỏi: "0 Đào, em rất thân với cậu ta à?"
Ô Đào: "Bình thường cũng hay gặp, là bạn!"
Diệp Uẩn Niên: "Phải không?"
Ô Đào chợt nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Diệp Uẩn Niên, lúc đó Lạc Tái Lâu đang truy đuổi bé, bé trốn vào trong tòa nhà màu đỏ, may mà Diệp Uẩn Niên che giấu giúp bé.
Bé ngượng ngùng nói: "Luc đó có sự hiểu lâm, nhưng sau đó hiểu lầm được hóa giải, thật ra con người của anh Tái Lâu rất tốt, cũng rất đáng thương."
Diệp Uẩn Niên buông thống mi mắt xuống: "Hóa ra là như vậy."
Lúc hai người dắt tay nhau đi về nhà, Ô Đào cứ cảm thấy Diệp Uẩn Niên không được vui vẻ cho lắm, cuối cùng lúc đi đến đầu hẻm, bé cũng hỏi: "Anh Uẩn Niên, anh không thích anh ta à?"
Diệp Uẩn Niên: "Ừ, không thích."
Ô Đào trầm mặc không nói gì, cũng không hỏi tại sao.
Không thích, thì có tại sao với không tại sao gì chứ, bé cũng có người mình không thích, không vì lý do gì cả. Bé cảm thấy, con người ta ai cũng có thể tùy hứng.
Ô Đào cúi đầu, dùng mũi chân đá nhẹ vào hòn đá nhỏ: "Nếu không, sau này em sẽ bớt nói chuyện với anh ta đi."
Diệp Uẩn Niên lại nói: 'Không cần phải vậy đâu, anh không thích cậu ta, nhưng em thấy người ta tốt, vậy có thể là cậu ta rất tốt, các em tiếp tục làm bạn bè cũng được."
Ô Đào: "Ừ..."
Ô Đào thật sự rất khó xử, bé không muốn làm Diệp Uẩn Niên không vui, nhưng bé cũng không có khả năng nghỉ chơi với Lạc Tái Lâu, giờ nghe cậu ấy nói vậy, bé thật sự rất cảm kích cậu ấy.
*xxxkx*xxkx*k*xx*x%*%
Hai con gà mái lần lượt đẻ trứng, Ô Đào lặng lẽ quan sát, mấy lần đẻ trứng sau cả hai con gà đều không bị chảy máu, xem ra Đại Hồng và Đại Hoàng đều không còn khó chịu nữa. Điều này khiến Ô Đào dễ chịu hơn rất nhiều, lúc nhặt được trứng gà cũng đơn thuân là vui vẻ.
Trứng gà, trứng gà, quả trứng gà trắng trắng tròn tròn, có thể đi chợ phế phẩm lén đổi bột mỳ với người ta, tất nhiên là cũng có thể bán lấy tiền.
Ô Đào thông báo tin gà mái nhà mình đẻ trứng với các bạn học trong lớp, mấy người Mạnh Sĩ Huyên rồng rắn kéo nhau tới xem. Các bé đều muốn nhìn xem gà mái đẻ trứng thế nào, nhưng cả đám người ngồi chờ nửa ngày, cũng không thấy gà đẻ trứng.
Cuối cùng, Vương Bồi Hâm nói: "Các cậu đều nhìn chằm chằm vào gà mái thế này, đương nhiên là con gà không để trứng được rồi, lúc các cậu đi cầu có muốn cả đám người nhìn mình không? Bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, còn có thể cầu được sao?"
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, trố mắt nhìn nhau, sau đó có người bày tỏ: "Chúng ta đi nhà cầu cũng phải rủ bạn đi cùng, mọi người cùng đi!"
Vương Bồi Hâm nhất thời không biết nên nói gì: "Được, được, mình phục các cậu rồi!"
Mọi người hơi thất vọng vì không thể thấy gà mái đẻ trứng, ai ngờ lúc mọi người định trở vê, Đại Hoàng đột nhiên kêu cục ta cục tá. ...