[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 122 - Chuong 122: Moi Khach (3)

Chuong 122: Moi khach (3) Chuong 122: Moi khach (3)Chuong 122: Moi khach (3)

Hầu như lần nào bà ta đến, Ninh Diệu Hương cũng sẽ không cho, dù sao nhà bọn họ đã sớm xa lạ với người cô này.

Nhưng đôi khi tình cờ để bà ta nhìn thấy, bà ta sẽ nhét vào trong túi mình, coi như là cướp trắng trợn.

Ô Đào nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm chỗ khác nuôi gà mái, chỉ là nuôi ở đâu mới được. Ô Đào đi tới bên bờ sông nhỏ, vắt hết óc suy nghĩ về những nơi hoang vu hẻo lánh.

Nếu làm tổ cho gà mái ở bờ sông, bé sợ người khác sẽ trộm mất, hoặc là gặp phải chồn gì đó.

Ai ngờ trong lúc đang suy nghĩ, bé tình cờ gặp Lạc Tái Lâu.

Cậu ta cà lơ phất phơ cống sot đi qua: "Bạn học Ô Đào, em đang suy tính chuyện lớn đời người gì đấy?"

Ô Đào rất bất ngờ khi thấy Lạc Tái Lâu.

Kể từ sau lần trước, bé từng gặp Lạc Tái Lâu mấy lần, lần nào cũng chỉ nói mấy câu rồi vội vàng đi.

Bé nói ra tâm sự của mình với Lạc Tái Lâu: "Anh bảo em có nên chuyển gà con ra ngoài không?”

Sau khi nghe xong, Lạc Tái Lâu ngẫm nghĩ trong chốc lát, đề nghị bé mang hai con gài mái qua nhà mình nuôi, chỗ cậu ta rộng, trong viện cũng không có mấy hộ gia đình.

Cậu ta nói: "Đến lúc đó, em bắt được sâu hay gì đó cũng có thể mang tới."

Ô Đào nghĩ thấy cũng được: "Em có thể thường xuyên mang thức ăn tới, trứng gà đẻ ra chúng ta sẽ chia đôi mỗi người một nửa, như vậy sẽ tốt cho cả hai."

Bé nghĩ cách này khá hay.

Lạc Tái Lâu: "Không cần, cứ để anh nuôi, chúng ta cùng ăn trứng gà, anh tự nhiên được không hai con gà, em không cần nuôi gà cũng có trứng, đây cũng coi như là chuyện tốt với chúng ta."

Ô Đào cũng thấy ý kiến này không tồi, nhưng vẫn nói: "Anh Tái Lâu, để em trở về bàn bạc với mẹ em đã, nếu không có vấn đề gì, em sẽ mang gà tới chỗ anh."

Lạc Tái Lâu: "Được."

Ai biết, Ô Đào còn chưa kịp nói với mẹ mình, bé đi qua nhà Diệp Uẩn Niên, kể chuyện này với cậu ấy. Diệp Uẩn Niên vừa nghe thấy vậy sắc mặt đã trở nên không tốt: "Đưa đến chỗ cậu ta làm gì, nhà cậu ta là nhà riêng không chung sân à? Để gà ở chỗ cậu ta, cậu ta có nuôi được không? Đến bản thân cậu ta còn không chăm sóc được cho mình, thì sao nuôi được Đại Hoàng Đại Hồng?"

Ô Đào: "Viện nhà anh ta có rất ít người."

Diệp Uẩn Niên: "Lúc cậu ta đi nhặt xỉ than, ai sẽ chăm sóc cho gà? Chẳng may có người tới ăn trộm gà thì phải làm sao?"

Ô Đào: "Trời ấm lên rồi, không có xỉ than đâu, anh ta không thể đi nhặt được."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy cậu ta cũng sẽ đi ra ngoài chơi, cậu ta còn cần chăm chính mình nữa, lúc cậu ta đi ra ngoài thì ai trông gà?”

Ô Đào nghĩ thấy cũng đúng, nhưng lại buồn rầu nói: "Nhưng nếu cứ để ở nhà em, bác em sẽ lải nhải rất nhiều, làm ồn đến hàng xóm láng giêng nhà em cũng ngại."

Diệp Uẩn Niên: "Đưa Đại Hoàng Đại Hồng đến nhà anh đi, anh nuôi."

Ô Đào kinh ngạc hỏi: "Nhà anh?"

Diệp Uẩn Niên: "Sân nhà anh lớn lắm, em cũng thấy rau nhà anh mọc rồi đấy, gà mái ở sân nhà anh sẽ thoải mái hơn đúng không?" Ô Đào đưa mắt nhìn quanh viện, đống đồ đạc bị tịch thu cất đống trong sân đã bị chuyển đi, bà Kim thu dọn viện gọn gàng sạch sẽ, trong sân trồng nhiều loại rau hoa cỏ, đúng là nơi tốt.

Chỉ là, nuôi gà ở chỗ thế này

Ô Đào không thể nào tưởng tượng được, một ngày nào đó lúc ông nội của Diệp Uẩn Niên chiêu đãi khách nước ngoài, đột nhiên thấy tiếng "Cục ta cục tác" ở trong sân, người ta sẽ nghĩ thế nào.

Diệp Uẩn Niên: "Bà Kim biết nuôi gà, không tin em cứ hỏi bà ấy đi, có phải vậy không bà ơi?"

Bà Kim đang bận việc trong tay, đột nhiên nghe thấy như vậy bà ấy cũng không kịp phản ứng, chờ nghĩ thông suốt, bà ấy vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, lúc trước bà từng nuôi gà, gà bà nuôi mát tay lắm, mỗi ngày đẻ một quả trứng, lòng đỏ trứng nhìn đỏ au luôn!"

Ô Đào nghe thấy vậy cũng hơi động lòng, nhưng bé lại sợ mang thêm phiền toái cho bà Kim.

Xét cho cùng, gửi nuôi ở nhà Diệp Uẩn Niên là quá tốt, không sợ làm bẩn sân chung của đại viện như chỗ bé. Thấy bé do dự, bà Kim nói: "Cháu ngoan, cháu cứ mang hai con gà nhà cháu tới đây nuôi mấy ngày, nhỡ không được, cháu có thể mang về sau, chúng ta cứ thử trước đi."

Ô Đào nghĩ thấy cũng được, bé gật đầu đồng ý.

Bé về nhà bàn chuyện này với Ninh Diệu Hương, Ninh Diệu Hương cũng không nói gì, để bé ôm qua.

Dù sao hiện giờ nhà bọn họ nuôi gà cũng làm ổn đến hàng xóm láng giềng xung quanh, Ninh Diệu Hương không muốn đắc tội với người ta, cũng sợ chẳng may bị người ta tố cáo là có tư tưởng chủ nghĩa tư bản.

Ô Đào chạy đi nói chuyện này với Lạc Tái Lâu, Lạc Tái Lâu nghe xong chỉ nói: "Chính là mặt trắng nhỏ cùng đi bắt sâu với em ngày hôm đó đấy hả?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment