[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 134 - Chuong 134: Sau Tham Hoa (6)

Chuong 134: Sau tham hoa (6) Chuong 134: Sau tham hoa (6)Chuong 134: Sau tham hoa (6)

Ô Đào nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bé chào tạm biệt ba Diệp, đi theo Diệp Uẩn Niên.

Cậu ấy đã chuyển Đại Hoàng Đại Hồng vào trong một gian phòng ở dãy nhà phía tây, trong phòng chỉ có một chiếc giường kiểu cũ, dưới gầm giường đặt một chiếc giỏ, Đại Hoàng và Đại Hồng đang an tường nằm ở trong giỏ, thoải mái híp mắt lại.

Diệp Uẩn Niên chỉ vào ba quả trứng gà ở cạnh đó: "Em xem, bên ngoài đổ cơn mưa đá, vậy mà bọn nó vẫn đẻ trứng được."

Ô Đào không nhịn được hỏi: "Nhà anh có sao không?"

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Ừ, mọi thứ đều ổn, ba anh trở lại, ông nội anh ở đơn vị không trở lại, nhưng ông nội cũng không bị sao cả, bà Kim đang đi chợ mua thức ăn, hôm nay em ở lại ăn cơm với nhà anh nhé?"

Ô Đào vội vàng lắc đầu: "Không được, em còn phải liên lạc với các bạn học, sắp phải đi học lại rồi, mấy ngày tới đây sẽ đặc biệt bận rộn."

Diệp Uẩn Niên cũng không tiếp tục mời bé ở lại nữa, đi lấy chiếc túi nhỏ, bỏ ba quả trứng gà vào túi, rồi bỏ vào giỏ trúc Ô Đào đang cõng trên lưng.

Ô Đào: "Anh giữ lại ăn đi —— "

Diệp Uẩn Niên cắt ngang lời của bé: "Anh không thích ăn trứng gà, em cầm về đi."

Ô Đào nghĩ Diệp Uẩn Niên muốn để lại cho mình, chiếu cố mình. Rõ ràng là anh ấy chăm sóc cho hai con gà, lại vẫn đưa trứng cho mình, như vậy tương đương với mình nhận được đồ sẵn.

Thậm chí có khoảng khắc bé còn bắt đầu nghi ngờ, hai con gà này thật sự đẻ mỗi ngày một quả trứng hay sao, bà Kim nói nhà bọn họ đã giữ lại một nửa số trứng để ăn, nửa số trứng đó tồn tại thật sao?

Nhưng cuối cùng bé cúi đầu xuống, im lặng không nói gì, lẳng lặng nhận ba quả trứng kia.

Sau khi thăm Đại Hoàng Đại Hồng một lúc, Diệp Uẩn Niên dẫn bé đi vào thư phòng. Thư phòng không bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng có mấy bức ảnh cũ ở gần cửa sổ bị gió thổi rơi xuống, khung kính rơi vỡ, ảnh bên trong cũng lộ ra.

Diệp Uẩn Niên nhặt cất mấy bức ảnh kia đị, đặt vào trong một chiếc hộp.

Ô Đào nhìn những bức ảnh đó hầu hết là hình của cậu ấy, hồi cậu ấy còn nhỏ nhìn rất đáng yêu, đôi mắt đen lúng liếng, trắng trẻo bụ bẫm, mặc bộ âu phục nhỏ, đội nón len nhỏ, vừa nhìn đã biết là con nhà có tiền.

Diệp Uẩn Niên: "Đây là anh hồi còn nhỏ."

Cậu ấy còn tìm ra mấy bức ảnh mình chụp ở nước ngoài: "Đây là anh đi theo ông nội công tác ở nước Pháp, đây là đi giao lưu với Hoa Kỳ."

Ô Đào: "Chẳng trách anh nói ngoại ngữ giỏi đến vậy."

Diệp Uẩn Niên cất hết những bức ảnh kia đi, cất vào trong hộp, nói: "Nhưng đây đều là quá khứ rồi, bây giờ ông nội anh chắc chắn sẽ không ra nước ngoài, sau này anh cũng sẽ không đi, cất hết những bức ảnh này đi, không cần lấy ra xem nữa."

Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên đóng chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ kia lại, chỉ gật đầu chứ cũng không hỏi gì.

Sau khi xem ảnh xong, Diệp Uẩn Niên cùng Ô Đào đi ra khỏi tứ hợp viện, lại cùng bé đi ra ngoài đường.

Lúc đi tới đầu hẻm, cậu ấy đột nhiên nói: "Em đừng nói cho người khác biết những gì em biết trước, hiểu không?" Nghe thấy vậy, Ô Đào nhìn về phía Diệp Uẩn Niên: "Em biết rồi anh Uẩn Niên."

Diệp Uẩn Niên an tĩnh nhìn Ô Đào, không nói thêm gì nữa.

Ô Đào cảm thấy hôm nay Diệp Uẩn Niên có hơi kỳ lạ, bé tò mò hỏi: "Anh Uẩn Niên, anh sao vậy?

Diệp Uẩn Niên: "Khoảng thời gian này em đừng tới nhà tìm anh nữa."

Ô Đào cả kinh hỏi: "A? Tại sao?"

Diệp Uẩn Niên: "Cũng không có gì, có thể là tới đây nhà anh sẽ rất bận rộn."

Ô Đào im lặng rất lâu, mới gật đầu: "Được."

Kỳ thực bé rất muốn rất muốn hỏi tại sao, nhưng bé không hỏi.

Bé đã sớm học được một đạo lý, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.

Ngày đó sau khi trở về, Ô Đào cúi đầu đọc sách, trong lúc đọc bé còn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.

Trời lại sáng ngời, trong sân lớn cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh thường này. Ngay cả chú mèo trên mái hiên kia cũng cong người duỗi eo phơi nắng. Dường như trận mưa đá hai ngày trước đã không để lại bất cứ dấu vết gì. Thậm chí những con chim tước bị mưa đá rơi đập chết, cũng đã bị nấu nhừ lấp bụng rồi, còn rất ngon.

Ô Đào nhìn bầu trời, bé cảm thấy không trung rộng lớn, lớn đến mức mình không nhìn thấy trời.

Thế giới rộng lớn bao la, luôn có một số chuyện mà mình không biết. Thậm chí có lẽ cả đời này cũng không hiểu nổi.

Bé không biết tại sao Diệp Uẩn Niên không cho mình đến tìm cậu. Nhưng không sao, cậu không cho tới thì bé cũng chẳng đi.

Bé hiểu rất nhiều chuyện đều không phải là mãi mãi, đến cuối cùng, có một số người sẽ phải rời xa mình. Chẳng hạn như người ba chưa từng gặp mặt kia, hay Diệp Uẩn Niên ở trong ngõ hẻm Thập Cẩm Hoa Viên.

Điều này khiến trong lòng bé hụt hãng khôn tả, nhưng lại không thể làm được gì.

May là, cô bé sắp khai giảng.
Bình Luận (0)
Comment