[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 133 - Chuong 133: Sau Tham Hoa (5)

Chuong 133: Sau tham hoa (5) Chuong 133: Sau tham hoa (5)Chuong 133: Sau tham hoa (5)

Bà ta giơ tay lên đè chiếc khăn ẩm trên trán mình, khuyên Ninh Diệu Hương: "Ô Đào nhà chúng ta là đứa bé ngoan, mợ phải bồi dưỡng cho tốt, để con bé đọc nhiều sách vào!"

Ninh Diệu Hương nhất thời á khẩu không nói được qì.

Mấy tháng trước, người nói đọc sách làm gì, chỉ lãng phí tiền cũng là bà ta đấy.

*xxx*xxxkx*k*xxkx*k*xxxk**%*

Ô Đào tự nhiên nghe được chuyện về bà cô, bé không khỏi buồn cười.

Lá số tam kỳ gia gì chứ, còn lâu bé mới tin, tất cả đều là gạt người.

Ở trong bộ phim tài liệu đó, số mệnh của bé không tốt, về phân Tịch Mai, tuy trong đó không nói, nhưng chắc là không quá kém.

Nhưng bây giờ, bản thân bé đang rất nỗ lực, nghĩ cách thay đổi vận mệnh của mình, ngày ngày cố gắng, thay đổi từng chút từng chút một. Cuộc đời con người có rất nhiều ngã rẽ, tuy bé không dám chắc mỗi một bước đi của mình đều là lựa chọn chính xác, nhưng bé vẫn cố gắng tránh con đường kem nhất. Về lâu về dài, bé tin rằng tương lai của mình sẽ không quá kém.

Sau sự kiện mưa đá kia, Ô Đào đi xem tình hình của Mạnh Sĩ Huyên và Lạc Tái Lâu trước. Cũng may là Mạnh Sĩ Huyên đi tới đơn vị theo ba mẹ; còn Lạc Tái Lâu, tuy cậu ta đang đi trên đường, nhưng cũng cơ trí chui vào một tiệm cơm nhà nước ở cạnh đấy tránh né, còn tình cờ được người ta cho uống canh miễn phí.

Ô Đào nghe xong mới thấy nhẹ nhõm, nhìn vẻ đầy hào hứng của Lạc Tái Lâu, bé nhân cơ hội hỏi cậu ta đang làm gì.

Lần này, Lạc Tái Lâu lại chịu nói: "Anh cũng đọc ít sách, có một trưởng bối dạy anh đọc, học chữ học toán học, dù sao anh cũng không định học ra sự nghiệp gì, chỉ cần không bị mù chữ là được."

Ô Đào bật cười nói: "Anh Tái Lâu, anh có thể nghĩ được vậy thì tốt quát"

Nói chuyện một lúc, Ô Đào định tạm biệt rời đi, bé muốn đi tìm Diệp Uẩn Niên.

Lạc Tái Lâu nhìn về phía đông, hỏi: "Em định đi đến con hẻm Thập Cẩm Hoa Viên à?"

Ô Đào: "Vâng, em muốn thăm Đại Hoàng và Đại Hồng, với lại cơn mưa đá lần này dữ dội quá, cũng không biết anh Uẩn Niên và bà Kim thế nào, em muốn đi xem." Lạc Tái Lâu: "Vậy em đi sớm đi."

Ô Đào đang định đi, Lạc Tái Lâu đột nhiên hỏi: "Sao lúc trước em lại đột nhiên muốn đi học vậy, là vì Diệp Uẩn Niên à?"

Ô Đào dừng bước lại: "Không phải, em muốn đi học, là vì em phát hiện ra mình phải đi học."

Lạc Tái Lâu: "Em đột nhiên nhận ra rằng sách là nấc thang tiến bộ của con người?"

Ô Đào: "Anh Lâu, em nghe người ta nói, thế giới này rất rộng lớn, nhưng những gì đôi chân chúng ta có thể chạm tới, những gì mắt chúng ta có thể nhìn thấy chỉ là một phần rất nhỏ. Sách có thể dẫn chúng ta đi xem xa hơn, tiếp xúc với nhiều thứ hơn. Nếu không học tập không đọc sách, cuộc đời chúng ta sẽ mãi chỉ thế này thôi."

Nghe xong, Lạc Tái Lâu im lặng rất lâu không nói gì, cuối cùng cười nói: "Anh biết rồi."

Ô Đào: "Tuy anh không thể đi học, nhưng bây giờ anh cũng đã bắt đầu học rồi, khi nào em sẽ mang sách giáo khoa của em qua cho anh, chúng ta cùng nhau tiến bộ."

Lạc Tái Lâu: "Em mau đi đến con hẻm Thập Cẩm đi, không cần quan tâm đến anh đâu."

Lạc Tái Lâu nói xong cũng rời đi, Ô Đào nhìn bóng lưng của anh ấy rất lâu, nhớ tới Diệp Uẩn Niên và bà Kim, bé vội cõng giỏ trúc đi qua con hẻm Thập Cẩm Hoa Viên.

Lúc đến, bé nhìn thấy ba Diệp Uẩn Niên ở nhà, ông ấy đang tu sửa lại cửa kính ra vào và cửa sổ kính bị đập vỡ góc phía đông.

Ô Đào không quen biết gì với ba Diệp Uẩn Niên, hơn nữa bé cảm thấy ba Diệp Uẩn Niên quá nghiêm túc, hơi đáng sợ, nên thỉnh thoảng gặp được, bé cũng không nói gì nhiều, giờ chợt gặp được, bé cũng hơi bất ngờ.

Bé sững người trong chốc lát, mới lên tiếng trước: "Cháu chào chú Diệp."

Ba Diệp Uẩn Niên nhìn bé: "Cháu đến tìm Uẩn Niên chơi à?"

Ô Đào gật đầu: "Vâng ạ."

Ba Diệp Uẩn Niên: "Cơn mưa đá vừa rồi, nhà các cháu không sao chứ?"

Ô Đào không ngờ ba Diệp Uẩn Niên lại quan tâm đến nhà mình, bé ngoan ngoãn nói: "Cháu cám ơn chú đã quan tâm, người nhà cháu đều không sao, chỉ có kính bị vỡ một miếng, cũng đã sửa lại rồi ạ"

Ba Diệp Uẩn Niên: "Chú nghe nói là cháu đặc biệt nhắc nhở Uẩn Niên về thời tiết?"

Nghe thấy vậy, Ô Đào hoảng hốt nói: "Chú ơi, cháu cũng chỉ nghe người khác nói thôi, chẳng phải bão ở Thiên Tân rất mạnh hay sao, chúng ta cách Thiên Tân không xa, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao, nên cháu mới nhắc nhở, với lại —— "

Bé ngập ngừng trong chốc lát, nói: "Ban đêm cháu nằm mơ, nằm mơ thấy gió lớn thổi qua, thổi bay cháu đi."

Nghe câu nói đầy ngây thơ này, ba Diệp Uẩn Niên cười nói: "Lân này may mà có cháu."

Hai người đang nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy tiếng của Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, em qua đây à? Anh dẫn em đi xem Đại Hoàng Đại Hồng!"
Bình Luận (0)
Comment