[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Nhảy Lớp (2)

Chương 136: Nhảy lớp (2) Chương 136: Nhảy lớp (2)Chương 136: Nhảy lớp (2)

Mạnh Sĩ Huyên: "Chuyện này cũng quá hố người đi! Thế chúng mình còn phải học chương trình của lớp ba nữa không? Hay là cứ thế bỏ qua không học?"

Trong lớp, có một số người đang lên án, một vài người thì lại hoan hô. Bất kể ra sao, dù gì mọi người đều đã là học sinh lớp bốn rồi. Thêm hai năm nữa là họ có thể tốt nghiệp cấp một, tuyệt vời biết bao, đỡ mất một năm học đấy!

Rốt cuộc cũng chỉ là một đám trẻ con, lúc đầu mờ mịt sợ hãi nhưng ngay sau đó mọi người đã nhanh chóng thích ứng. Dù sao, không chỉ bắt mỗi mình lên lớp, cũng không phải chỉ có lớp mình, thậm chí chẳng nguyên gì trường mình, mà tất cả các trường ở Bắc Kinh đều làm vậy.

Sau khi biết được chính mình nằm trong lần hành động tập thể này, mọi người nhanh chóng cảm thấy được an ủi. Dù gì trời có sập còn có trên đầu đỡ mà, sợ gì chứ.

Vì thế, cuộc sống của học sinh lớp bốn cứ thế bắt đầu đầy vui nhộn. Hầu hết mọi người sẽ không suy nghĩ cặn kẽ, cũng không để ý mấy. Ô Đào là một trong những người tỉnh táo hiếm thấy trong số đó. Cô bé biết mình không thể bị tụt lại phía sau. Một khi tụt lại ở chỗ này, phía sau sẽ càng thêm gian khổ, cấp một chính là lúc xây dựng nền móng.

Thật ra, cô bé không sợ ngữ văn, ít nhiều nhờ vào đống sách Diệp Uẩn Niên cho mình mượn. Cô bé đã học được không ít chữ, hầu hết cũng đều đã biết viết. Cho nên Ô Đào có thể đọc sơ qua sách giáo khoa ngữ văn, dù có một vài chữ không biết, cũng mau chóng học tập và rèn luyện, vẫn có thể đuổi kịp.

Nhưng môn toán lại rất rắc rối, cô bé cần phải cố gắng học bù lại phép chia trước đó.

Chỉ có điều, mình nên đi hỏi ai đây, thầy giáo rất bận, phải tham gia rất nhiều hoạt động. Hơn nữa, cô bé cũng ngại quấn lấy thây giáo hỏi mãi. Còn trong viện của mình, những người có đôi chút học vấn lại không ở.

Người thì về nông thôn, người tới trường cán bộ hoặc bị điêu về quê. Trong một đêm, rất nhiều người đã rời khỏi.

Ngay cả Diệp Uẩn Niên, cậu bé cũng không cho Ô Đào đến tìm mình.

Ô Đào hết cách, chỉ đành dựa vào bản thân, những chữ cô bé không biết trong ngữ văn có thể tra từ điển. Dù sao, có "Từ điển Tân Hoa" là có thể học được rồi. Lúc nào học toán, cô bé không hiểu thì bắt đầu cố gắng suy nghĩ, tự mình tìm tòi. Thật sự không thể hiểu nổi thì ngày hôm sau, Ô Đào sẽ tranh thủ thời gian hỏi thây giáo.

Ban đầu, Mạnh Sĩ Huyên có hơi buồn bã, cảm thấy mấy thứ này quá khó. Cái gì mà phép nhân ba bốn chữ số chứ, cô bé còn chưa học thuộc hết bảng cửu chương đâu.

Ô Đào khuyên cô bé, nói rằng cái này cũng không khó, đều là phép nhân mà thôi. Chẳng qua học từ phép nhân một chữ số rồi thay bằng nhiều chữ số mà thôi. Ô Đào bắt đầu làm thử tính theo hàng cột cho Mạnh Sĩ Huyên.

Mạnh Sĩ Huyên vẫn không muốn học lắm, cô bé cảm thấy đầu óc mình sắp rối tung, hoàn toàn không theo kịp tốc độ.

Sau khi Ô Đào khuyên nhủ vài lần, cũng hết cách, đúng là làm thế nào cũng không vực dậy nổi. Cô bé cũng chẳng biết làm sao, bản thân chỉ đành nỗ lực học tập trước, thỉnh thoảng hiểu rõ sẽ giảng lại cho bạn mình một chút.

Còn về phần các bạn học khác trong lớp, không ít người đã từ bỏ, dĩ nhiên cũng có bạn vẫn kiên cường.

Sự thay đổi lớn lao của thời đại đã rơi trên đầu mỗi người, thật ra chỉ xem sự lựa chọn của mỗi người. Có người cố gắng gam miếng xương khó gặm này, kẻ lại cắn một ngụm đã từ bỏ.

Lần thi đầu tiên kể từ khi khai giảng, thành tích trong lớp không lạc quan cho lắm. Rất nhiều học sinh trực tiếp nhận một điểm, Mạnh Sĩ Huyên được hai điểm. Lác đác mấy người được ba điểm hoặc hơn, Ô Đào thi được bốn điểm, đã xem như là người xuất sắc nhất toàn cấp.

Sau khi thành tích được công bố, các giáo viên cũng bó tay, nói rằng muốn dạy bù cho mọi người. Thầy giáo còn nói khích lệ lũ trẻ học tập, nhưng lòng quân đã tan rã, bên ngoài cũng rối tung, hoàn toàn chẳng có không khí kia.

Trưa hôm đó, Ô Đào đang định đi lấy lương khô của mình, thì mẹ Mạnh Sĩ Huyên lại tới tìm cô bé. Bà ấy còn nói rằng đã làm đồ ăn ngon, định gọi Ô Đào qua đó dùng bữa.

Tất nhiên, Ô Đào đâu có chịu, nhưng mẹ Mạnh Sĩ Huyên lại rất nhiệt tình, nhất định bắt cô bé phải đi, nên cô bé chỉ đành đi cùng.

Khi đến nhà Mạnh Sĩ Huyên, quả nhiên bữa ăn rất phong phú, có sườn chua ngọt cùng với cá kho. Bên cạnh là màn thầu vừa to vừa trắng nóng hôi hổi. Điều này khiến Ô Đào có chút không biết phải làm sao, cô nào từng trông thấy một bữa linh đình như vậy!

Mẹ Mạnh Sĩ Huyên nói thẳng vào câu chuyện: "Ô Đài, dì tìm cháu tới đây, thật ra là có chuyện muốn làm phiên cháu."

Ô Đào vội nói: "Dì ơi, có chuyện gì dì cứ dặn dò là được, nếu cháu có thể làm nhất định sẽ không từ chối."
Bình Luận (0)
Comment