Chương 137: Nhảy lớp (3)
Chương 137: Nhảy lớp (3)Chương 137: Nhảy lớp (3)
Lúc nói ra như vậy, cô bé đã đoán được đôi chút, bèn dè dặt liếc nhìn Mạnh Sĩ Huyên đang ở bên cạnh.
Mạnh Sĩ Huyên gục xuống đầu, uể oải iu xìu.
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Lần này, Sĩ Huyên thi được hai điểm, thành tích cực kỳ không ổn. Dì biết bây giờ các thầy cô trong trường đều đang phân tâm. Một số các bạn học cũng thế, chẳng có không khí học tập. Nhưng dì muốn nói rằng, bất cứ lúc nào, thứ học được chính là của mình. Kiến thức không giống như tiền, kiếm được tiền người khác có thể lấy đi, hay người khác cũng có thể bắt chước mình mua đồ tốt. Nhưng chỉ có học tập tri thức mới thuộc về mình mãi mãi, người khác không thể giành giật hay trộm đi được."
Ô Đào nghe xong, liên tục gật đầu: "Dì ơi, dì nói rất đúng."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Bây giờ bởi vì đủ loại lý do, nên đồng loạt cho các cháu nhảy lớp, trực tiếp lên lớp bốn. Chắc chắc các cháu sẽ có rất nhiêu điều chưa thích ứng. Mặt học tập cũng sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn, nhưng dù gặp phải cũng cần thiết khắc phục, không thể cúi đầu trước chúng." Bà ấy vừa nói, vừa nhìn thoáng qua Mạnh Sĩ Huyên: "Vốn dĩ năm lớp hai, cơ sở của Sĩ Huyên cũng xem như khá tốt, dì còn khá hài lòng với thành tích thi cử của nó. Bây giờ, đột nhiên nhảy lên một lớp, con bé khó mà theo kịp. Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu cứ tụt sau như vậy, thì sau này càng khó theo hơn. Tiếc là, công việc của dì cũng rất bận, căn bản không có nhiêu thời gian lo cho nó. Vốn dì định tim cho gia sư cho con bé, nhưng giai đoạn mấu chốt này, dì tìm ai cũng không tiện. Vì vậy, Ô Đào, dì nghĩ dì phải làm phiền cháu một chút."
Bà ấy nói đến đây, Ô Đào đã coi như hiểu rõ, cô bé hơi hốt hoảng: "Di ơi, cháu cũng mới bắt đầu học thôi, chính cháu còn chưa hiểu rõ ra sao... Bây giờ chỉ biết lần mò, đi bước nào hay bước đấy..."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Di biết, cháu và Sĩ Huyên cũng giống nhau, đều ngây ngốc trước chuyện này. Nhưng dì xem trọng cháu, bởi vì cháu kiên cường cũng vượt qua được, không hề cúi đầu trước khó khăn. Thật ra, Sĩ Huyên cũng không thật sự kém đến mức này đâu, chẳng qua tới bước quan trọng nhất nó lại nhụt chí, không muốn cố gắng. Dì mong rằng cháu có thể dẫn dắt Sĩ Huyên, hai đứa cùng nhau học hành tiến bộ." Mạnh Sĩ Huyên: "Mẹ... Con cũng chưa nói mình không cố gắng mà, chẳng qua quá khó nên con thật sự không hiểu. Bây giờ, con vừa nhìn đã thấy mờ mịt."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Ô Đài, cũng không cần nhiều quá đâu. Lúc cháu làm bài tập cùng viết với Sĩ Huyên. Gặp phải đề nào nó không biết, cháu dạy nó có được không?"
Ô Đào nghĩ một chút, hiện tại cũng sắp vào đông. Tới mùa đông, cô bé chắc chắn phải đi nhặt xỉ than, nhưng có lẽ sau khi tan học chính mình cùng làm bài tập với Mạnh Sĩ Huyên trước, chờ viết xong lại đi nhặt tiếp.
Nhưng mà làm như vậy sẽ không có thời gian dùng bữa, chỉ đành chờ nhặt xong xỉ than mới về ăn cơm được.
Ô Đào nhìn sang Mạnh Sĩ Huyên với vẻ mặt iu xiu hoàn toàn không giống với cô bé mà mình mới quen trước kia.
Chính cô bé cũng đang nỗ lực, nên không muốn để bạn bè mình tụt lại phía sau.
Vì thế, cuối cùng Ô Đào gật đầu: "Dì ơi, cái này không thành vấn đề, chúng cháu có thể cùng nhau làm bài. Có gì không biết chúng cháu cùng trao đổi, thật ra phép nhân mấy chữ số cũng không khó, làm mấy lần thành thạo bước đó là được." Bản thân Ô Đào cũng cầm đá trắng luyện trên phiến đá từng chút một, tập nhiều mới dần dần hiểu ra.
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên nghe thấy vậy lập tức mỉm cười: "Được, Ô Đào, vậy cứ quyết định như thế nhé, mỗi ngày sau khi tan học, hết tiết cháu vê nhà dì cùng Sĩ Huyên, đến lúc đó hai đứa làm bài tập."
Ô Đào: "Dạ, không có vấn đề gì ạ."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên lại nói: "Ô Đào, dì biết cháu là đứa trẻ hiểu chuyện. Trời lạnh, cháu còn phải đi nhặt xỉ than phụ giúp gia đình, cho nên dì nhờ cháu việc này cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của cháu. Vậy chẳng phải thêm phiền cho cháu ư? Đến lúc đó, mỗi ngày dì sẽ lo cơm tối cho cháu, lại bù thêm một ít phiếu than, cháu thấy có được không?
Ô Đào hơi ngạc nhiên: "A, dì ơi, vậy sao được, không cần đâu al
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Nếu cháu không giúp, dì cũng phải mời gia sư. Tiền công của gia sư không phải chỉ một hai đồng thôi đâu, rất đắt đấy! Không chỉ đắt mà còn dễ chọc phải phiền toái, nếu không dì cũng đâu cần tìm cháu."
Vốn Mạnh Sĩ Huyên còn đang ủ rũ, bây giờ trái lại đã có chút tỉnh thần. Cô bé lấy khuỷu tay chạm vào Ô Đào, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho bạn mình đồng ý.
Ô Đào: "Dì ơi, dì nói thế chắc chắn cháu không thể nhận rồi. Cháu và Sĩ Huyên cùng nhau học tập chính là giúp đỡ lẫn nhau. Chúng cháu học cùng lớp nên cả hai cần trợ giúp lẫn nhau, trước kia Sĩ Huyên cùng từng giúp đỡ cháu, sao cháu có thể vì thế mà kiếm hời được chứ?"