Chương 138: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (1)
Chương 138: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (1)Chương 138: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (1)
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên thấy thế, biết Ô Đào tạm thời không chịu, bèn nói: "Vậy như vậy đi, sau khi tan học, chúng ta cùng nhau đến nhà dì học tập, ăn cơm ở nhà dì. Những thứ khác sau này lại bàn, cháu thấy thế nào? Cháu đến nhà dì học, dì cũng không thể để cháu ôm bụng đói rời đi được chứ?”
Mạnh Sĩ Huyên lại tỏ ra vui vẻ: "Được rồi, mình đã quyết định, cứ thế đi!"
Ô Đào ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vậy sau này cháu phải làm phiền di rồi."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên thấy thế, cũng rất vui mừng.
Thật ra, sau khi bà ấy suy nghĩ mấy ngày mới miễn cưỡng đưa ra chủ ý này. Dù sao tình hình bây giờ, bà ấy thật sự không dám mời gia sư, sợ phạm sai lâm gì đó. Nhưng hiện tại công việc của bản thân cũng rất bận, kêu mình vẫn luôn dạy con sau khi tan học làm gì có thời gian. Hơn nữa, học lực của bà ấy cũng tầm thường, bảo dạy nhận mặt chữ thì còn đã chứ toán học, chính mình cũng nhất thời mới động não, sợ làm chậm trễ con cái. Bây giờ có bạn học có thành tích không tồi cùng giúp đỡ lẫn nhau, vậy thì không thể tốt hơn.
Quan trọng là, bà ấy vẫn luôn cảm thấy đứa bé Ô Đào này không tồi. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhưng gặp chuyện không hề sợ hãi, nhút nhát, vừa hiểu chuyện lại vừa nỗ lực. Đứa trẻ tốt như vậy, nếu là con gái mình thì tốt biết baol
Bây giờ đứa bé này có thể cùng học hành tiến bộ với con gái mình, dẫn dắt cho nó, làm sao bà ấy không vui cho được.
Ô Đào kể lại chuyện này cho Ninh Diệu Hương. Thật ra, cô bé có hơi sợ bà ấy không vui nên nhỏ giọng nói: "Lúc trước Mạnh Sĩ Huyền cũng giúp con không ít chuyện. Lúc con mới vào trường học, không hiểu gì cả, là bạn ấy vẫn luôn giúp đỡ, dạy con tất cả... Bây giờ mẹ bạn ấy muốn để con học tập cùng Sĩ Huyên, nên con ngại nhận đồ vật của người ta."
Cô bé nói xong câu cuối, đè thấp giọng nói, trong lòng cũng chột dạ.
Trong nhà thiếu tiền cùng than đá, dù sao nhà cô bé cũng chẳng dư da gì. Huống chỉ lần khai giảng này, gia đình còn phải chi tiền học phí cùng sách vở. Nên cô bé cảm thấy rất áy náy, không thể kiếm tiền cho gia đình lại còn tốn tiền nữa.
Bây giờ chính mình lại từ chối một ít lợi ích người ta dâng tận tay như vậy.
Ninh Diệu Hương đang may vá, nghe thấy vậy dừng động tác trong tay, ngược lại nhíu mày trầm ngâm một lúc.
Mà lúc Ninh Diệu Hương im lặng, Ô Đào lại thấp thỏm tột cùng.
Cuối cùng, Ninh Diệu Hương cũng lên tiếng: "Nếu là bạn cùng lớp, vậy tất nhiên có thể giúp đỡ, người ta đã lo một bữa cơm cho chúng ta. Tốt xấu gì trong nhà cũng bớt được đôi chút, còn là chuyện tốt."
Ô Đào nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô bé không nhịn được mỉm cười: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con tan học xong sẽ làm bài tập cùng bạn trước. Sau đó con sẽ nhanh chóng trở về, cần làm gì thì vẫn làm cái đó, nên nhặt xỉ than thì nhặt, nhất định sẽ không chậm trễ đâu."
Tâm tư của Ninh Diệu Hương lại không nằm ở đây, bà ấy hỏi: "Nhà con bé ở tòa lầu An Môn hả, con có biết họ giữ chức vụ gì không?"
Ô Đào lắc đầu: "Con không biết al"
Ninh Diệu Hương: "Con đứa nhỏ này, sao không hỏi nhiều một chút?" Ô Đào cúi đầu không lên tiếng.
Cô bé đã đoán sơ được ý của mẹ, dù sao nhà mình cũng không dễ lấy lòng bên kia. Có lẽ bà ấy muốn mình tạo mối quan hệ tốt đẹp với bạn học. Nhưng cô bé vừa nghĩ tới khả năng này, trên mặt lại nóng rát. Điều này khiến cô bé cảm thấy tình bạn giữa mình cùng Mạnh Sĩ Huyên không được thuần khiết.
Nhưng dù thế thì có thể làm gì được chứ, cô bé cũng không thể ngăn cản mẹ nghĩ như vậy.
Ninh Diệu Hương dặn dò: "Vậy con phải dạy tử tế cho người ta có biết không? Người ta có lai lịch gì chứ, mà chúng ta lại là thân phận gì, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Bây giờ, hai đứa có thể chơi cùng nhau, đó là cơ duyên khi con đi học. Bỏ lỡ cơ hội này thì không còn lần sau nữa đâu! Ngày thường gặp phải trên đường, ai biết con là người nào chứ, còn chẳng thèm để ý tới con! Hiện tại, con đã nắm được cơ hội, giúp người ta một lần. Sau này ra xã hội người ta có thể nể tình đôi chút, vậy thì rất đáng!"
Thật ra, Ô Đào không muốn nghe những lời này lắm, nhưng cô bé vẫn gật đầu: "Con biết rồi..."
Dĩ nhiên Ninh Diệu Hương nhìn ra ý của con gái: "Con đó, vẫn còn nhỏ, về sau lớn lên con sẽ biết!"
Mặc kệ ra sao, mẹ cũng không có ý phản đối, khiến trong lòng Ô Đào rất vui vẻ. Ít nhất không cần đổi ý chuyện cô bé đã đáp ứng với mẹ Mạnh Sĩ Huyên.
Vì thế từ ngày đó bắt đầu, sau khi tan học Ô Đào đều cùng Mạnh Sĩ Huyên trở về nhà của bạn ấy trước, hai người cùng nhau làm bài tập.