Chương 139: Màn thầu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (2)
Chương 139: Màn thầu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (2)Chương 139: Màn thầu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (2)
Nhà Mạnh Sĩ Huyên cũng không coi là lớn lắm, nhưng đồ vật đầy đủ hết, còn có một ít báo nhi đồng có thể xem. Ô Đào làm xong bài tập sẽ giảng đề cho Mạnh Sĩ Huyên. Sau khi làm xong, hai người họ còn có thể cùng nhau xem báo và tra từ điển.
Hiện tại, công việc của mẹ Mạnh Sĩ Huyên rất bận. Theo cách nói của Mạnh Sĩ Huyên, cô bé cũng không biết mẹ mình đang bận gì, dù sao mỗi ngày đều tất bật. Nhưng mà, bà ấy sẽ đưa phiếu cơm nhà ăn cho cô bé, cứ trực tiếp cầm phiếu cơm tới nhà ăn lấy cơm là được.
Mà nhà ăn của đại viện An Môn chỉ cần phiếu cơm là có thể lấy cơm, hơn nữa đồ ăn còn rất ngon. Cơm tẻ, màn thầu lớn, bánh bao cuộn cùng với các loại đồ ăn, buổi tối còn có thịt kho tàu miếng to thậm chí cả bắp giò nữa.
Mạnh Sĩ Huyên rất hào phóng: "Mỗi ngày mẹ mình không ở nhà, ba mình cũng vắng nhà, căn bản không ai quản chúng mình, chúng mình cầm phiếu cơm cứ thích ăn gì thì ăn!"
Lần đầu tiên Ô Đào đi vào nhà ăn đã rất ngạc nhiên. Cô bé không nghĩ tới cuộc sống bên trong có thể tốt như vậy. Thảo nào ngày thường Mạnh Sĩ Huyên luôn nói rằng không nuốt trôi đồ ăn hâm lại của căn tin ở trường, giờ có vẻ như cô đã hiểu.
Ngày thường ăn ở nhà đúng là còn tốt hơn trong trường học không biết bao nhiêu.
Màn thầu vừa to vừa trắng đều là những chiếc trắng tinh. Bên trong không có bột bắp hay bột cao lương. Mà cơm cũng thơm ngào ngạt, ăn một miếng còn muốn ăn thêm miếng nữa, còn về thịt chân giò hầm mềm nhừ kia...
Ô Đào cũng không dám nghĩ tới còn có thể tùy tiện ăn mỗi ngày!
Ngày đó, cô bé cắn một miếng thịt thơm ngào ngạt, nhịn không được hỏi Mạnh Sĩ Huyên: "Chúng ta ăn ngon như vậy, liệu tiền sinh hoạt dì đưa có bị thiếu hay không?”
Mạnh Sĩ Huyên: "Sao thiếu chứ, cậu suy nghĩ nhiều rồi! Ngày thường, cơm tối của mình đều ăn như vậy, bây giờ mẹ mình không ở nhà. Họ đều ăn ở đơn vị, tiết kiệm được một phần chi phí sinh hoạt vừa khéo bù sang cho cậu. Hơn nữa, chúng ta mới ăn có bao nhiêu đâu, cậu xem đám đàn ông kia họ ăn cơm như thế nào!"
Vì thế, Ô Đào liền liếc nhìn xung quanh, cô bé bắt đầu nhận ra hai người họ thật sự ăn không tính là nhiều. Lúc này, ít nhiều cô bé cũng có thể thích ứng được với sự thật này. Ngày thường, những đứa trẻ ở ký túc xá Địa An Môn, đều ăn uống như vậy. Bây giờ cô cùng làm bài tập với Mạnh Sĩ Huyên, còn dùng chung cơm tối, coi như chính mình được thơm lây, hưởng phúc lớn.
Chỉ có điều, đôi khi được ăn đồ ngon như vậy, cô sẽ không khỏi cảm thấy hơi áy náy. Dù gì, mẹ và anh trai không được ăn những thứ này. Mỗi ngày, họ vẫn chỉ ăn bánh bột bắp cùng dưa muối như cũ.
Hôm đó, Mạnh Sĩ Huyên đột nhiên nói: "Ô Đào, hôm nay chúng ta thực hiện một kế hoạch được không?”
Ô Đào: "Kế hoạch gì thế?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Hôm nay hai đứa mình nhẫn nhịn ăn ít một chút, như vậy có thể tiết kiệm được phiếu lương thực."
Ô Đào: "Có phải phiếu lương thực không đủ không? Vậy chúng mình không gọi thức ăn nữa, như vậy có thể tiết kiệm được phiếu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Không phải, mình muốn mua một thứ."
Ô Đào nghe xong cũng không hỏi kĩ càng, nhưng cô bé vẫn cảm thấy vẫn nên ăn ít một chút tiết kiệm phiếu lương thực. Cho nên hôm đó, hai người ho gặm màn thầu gọi thêm dưa muối mà không cần những thứ khác nữa.
Ăn cơm xong, Mạnh Sĩ Huyên bỗng lấy phiếu lương thực mua một lọ tương thịt. Tương thịt này là do nhà ăn tự mình làm, được đóng kín cũng bán ra bên ngoài.
Cô bé mua xong bèn đưa cho Ô Đào: "Ô Đào, cậu cầm cái này về nhà đi, cho dì nấm thử. Là nhà ăn chúng mình tự mình làm ra, bên trong đều là thịt xay cực kỳ ngon."
Lúc này, Ô Đào mới hiểu ra, hoá ra bạn ấy nói muốn ăn ít một chút để tiết kiệm tiền là vì thế. Cô bé hơi cảm động: "Sĩ Huyên, cậu đối xử với mình thật tốt."
Mạnh Sĩ Huyên liếc nhìn cô bé một cái: "Được rồi, đừng nói như vậy, buôn nôn quái Đây chỉ là chuyện nhỏ! Cậu còn như vậy mình không để ý tới cậu đâu!"
Chính vì thế, ngược lại Ô Đào không nhịn được cười.
Cô bé biết Mạnh Sĩ Huyên rất tốt mình, còn thông cảm tới hoàn cảnh khó khăn của mình.
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên luôn nói cô bé tùy tiện không tim không phổi. Chỉ có Ô Đào biết, trên đời này Mạnh Sĩ Huyên là người bạn chu đáo nhất trần đời. Ô Đào cũng đã từng xem qua đạo lý 'có qua có lại mới toại lòng nhau' trong sách ở nhà Diệp Uẩn Niên. Mạnh Sĩ Huyên đối xử tốt với chính mình như vậy, nên tự nhiên Ô Đào càng hao hết tâm huyết cho việc học của Mạnh Sĩ Huyên. Cô bé sẽ giảng giải một cách cặn kẽ những đề toán kia cho bạn mình, làm mẫu hết lần này đến lân khác, cho đến khi Sĩ Huyên có thể làm ra.