[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146: Thời Gian Trôi Đi (3)

Chương 146: Thời gian trôi đi (3) Chương 146: Thời gian trôi đi (3)Chương 146: Thời gian trôi đi (3)

Đầu năm nay, muốn tìm sách cũng nào đâu dễ dàng gì, người bình thường căn bản không thể có được.

Lạc Tái Lâu: "Suyt, đừng rêu rao. Anh cũng không xem kỹ, lát nữa em trở về thì kiểm tra thử xem."

Ô Đào: "Anh lấy được từ đâu vậy? Không gây chuyện gì chứ?”

Tính tình của Lạc Tái Lâu cực kỳ tùy hứng, lại thêm có chút công phu quyền cước, không chắc anh ta có làm ra chuyện gì không.

Lạc Tái Lâu: "Em yên tâm đi, dù sao cũng không phải là trộm được, quang minh chính đại đấy."

Ô Đào: "Lén lén lút lút, còn nói là quang minh chính đại cơ đấy!"

Lạc Tái Lâu: "Em không cần đúng không, anh đi đây."

Nói xong, anh ta xoay người rời đi. Ô Đào vội vàng gọi lại: "Em cần!"

Lúc này Lạc Tái Lâu mới dừng lại, Ô Đào sợ anh đi: "Anh Tái Lâu là tốt nhất, cho em đi!"

Lạc Tái Lâu nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn, rất ngọt ngào này của Ô Đào, bật cười nói: "Dù sao em cũng không cần lo nguồn gốc của nó. Đầu năm nay, nào có con đường ngay thẳng hay là không ngay thẳng, chẳng phải đều như nhau sao!"

Ô Đào nghe xong cũng không hỏi nữa: "Được rồi, vậy em mang về. Lần này tối chủ nhật anh đi hay tối thứ hai?"

Lạc Tái Lâu: 'Không chắc nữa, để nói sau."

Ô Đào: "Ngày mai nhà em làm sủi cảo, đến lúc đó em mang ra cho anh một ít."

Không biết tại sao, Ninh Diệu Hương cũng không thích Lạc Tái Lâu, bà vẫn luôn cực lực phản đối Ô Đào qua lại với Lạc Tái Lâu. Cho nên Ô Đào cũng không tiện đưa Lạc Tái Lâu đến nhà mình.

Đương nhiên Lạc Tái Lâu cũng biết. Anh ta nhướng mày, cười tự giễu: "Không cần đâu."

Lạc Tái Lâu nhìn vẻ vui mừng trên mặt Ô Đào, đó là niềm vui muốn giấu cũng không giấu được, anh ta cảm thấy buồn cười: "Từ nhỏ em đã thích đọc sách, đến giờ còn chưa đọc đủ! Nhưng anh đã đọc đủ rồi!"

Ô Đào: "Tại sao có thể đủ chứ?"

Cũng mãi sau này Ô Đào mới biết, ông Phong là một người có học vấn. Lúc trước Lạc Tái Lâu chính là đi theo ông Phong đó học tập, nhưng mấy năm nay ông Phong đã biến mất, cho nên anh cũng ngừng.

Nhưng bây giờ anh đọc sách hay gì đó cũng không thành van đề.

Lạc Tái Lâu thoải mái cười: "Em xem, công việc của anh bây giờ chẳng phải kiếm tiền rất được sao? Chuyện này không tốt hơn so với cứ ngu ngốc đọc sách à?"

Ô Đào liếc anh một cái, bất lực nói: "Anh nhất định là chê em lắm mồm, nghĩ là em nhiều chuyện. Được rồi, sau này không nói với anh nữa!"

Nói xong, cô ôm giỏ sách lớn lập tức muốn mau chóng về đến nhà.

Nhiều sách như vậy, cô sợ bị người ta nhìn thấy, nấu lỡ khiến người nào đó chú ý vậy thì rất phiền.

Lạc Tái Lâu đột nhiên nói: "Đúng rồi, Ô Đào, em và bạn học tên là Vương Bồi Hâm gì đó rất thân nhau à?”

Ô Đào nghe thấy, khó hiểu quay đầu lại: "Cái gì? Sao đột nhiên anh lại nhắc đến Vương Bồi Hâm”?”

Lạc Tái Lâu nói: "Em chỉ cần trả lời anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ô Đào: "Bọn em vẫn luôn rất thân, đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao, Cậu ấy là bạn của eml"

Bạn học đã nhiều năm.

Lạc Tái Lâu vò tóc, sau đó đột nhiên nói: "Sao anh lại nghe Bát Cân nói, em đang yêu đương với cậu ta?"

Ô Đào kinh ngạc, hỏi lại: "Yêu đương? Ai với ai yêu đương?”

Lạc Tái Lâu nhìn Ô Đào, cô đang mở to hai mắt, dáng vẻ như bị dọa sợ. Trong lòng anh lập tức rõ ràng, chắc chắn là Bát Cân đã nói hươu nói vượn.

Anh vội nói: "Anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi."

Ô Đào lại tức giận: "Vậy thì anh cũng không thể nói lung tung được. Em mới bao nhiêu tuổi chứ, em và bạn học bình thường qua lại với nhau mà bị Bát Cân nói như vậy? Sao anh ta có thể nói bừa như vậy chứ? Anh ta còn nói gì nữa không? Tại sao anh ta có thể bôi nhọ thanh danh của người khác như thế, những lời này mà cũng có thể tùy tiện nói được!"

Thật sự đáng giận!

Lạc Tái Lâu nghe xong, vội vàng nói: "Anh chỉ thuận miệng hỏi em chút thôi, là do Bát cân nói mò, trở về anh sẽ nói cậu tai" Nhưng Ô Đào lại hỏi ngược lại: "Vậy sao anh còn hỏi em làm gì? Tại sao lúc đó anh không nói anh ta? Anh thật sự tin vào điều đó đúng không?"

Lạc Tái Lâu lập tức á khẩu không trả lời được.

Ô Đào: "Ai giống các anh cũng là đồ đầu óc đen tối!"

Lạc Tái Lâu cảm thấy oan uổng, vội nói: "Không phải anh lo lắng cho em thôi sao, bây giờ em còn nhỏ, chẳng may bị người ta lừa thì sao?"

Ô Đào nói xong một tràng, cơn giận gần như cũng tiêu tan. Hơn nữa, Lạc Tái Lâu còn giúp cô lấy không ít sách, cô bèn nói: "Được rồi được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Tóm lại sau này anh đừng hỏi em chuyện này nữa, chẳng phải khiến người ta khó chịu hay sao?"

Lúc này Lạc Tái Lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment