Chương 145: Thời gian trôi đi (2)
Chương 145: Thời gian trôi đi (2)Chương 145: Thời gian trôi đi (2)
Biết quá nhiều về tương lai nhưng lại không thể tiêu hóa kịp, cảm giác này giống như một khúc xương cứng chắn ngang trước mặt Ô Đào.
Cô vì muốn gặm hết khúc xương kia mà gần như đã đi khắp Bắc Kinh, khát khao tìm kiếm cuốn sách có thể giúp mình mở mang tầm mắt. Tiếc rằng, lúc này Bắc Kinh gần như là một sa mạc văn hóa, rất nhiêu thư viện đều đóng cửa, các ấn phẩm có chữ viết đã trở thành thứ cấm ky của mỗi gia đình.
Điều này khiến Ô Đào cảm thấy ngột ngạt, cô biết có một vài người có thể đọc sách, giống như Diệp Uẩn Niên đã từng.
Diệp Uẩn Niên đã rời đi, nhưng vẫn phải có người có được kho sách giống như Diệp Uẩn Niên. Cho nên đây chính là sự chênh lệch, có người có thể đọc sách, có người lại không thể.
Điều này khiến cô rơi vào tâm trạng bồn chồn suốt một đoạn thời gian.
Nhưng cũng may, cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết. Mẹ Vương Bồi Hâm thông qua quan hệ, mượn danh nghĩa Học tập các trang báo chữ lớn, giúp cô làm được thẻ mượn sách ở thư viện thủ đô Quốc Tử Giám. Với tấm thẻ mượn sách này, cô đã mượn được không ít sách để đọc.
Cô cũng không biết phải chọn như thế nào, dù sao thì cứ thấy quyển nào có hứng thú là mượn về, nếu khá hay thì sẽ đề cử cho Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên đọc. Nhưng hai người này ấy à, Mạnh Sĩ Huyên còn tàm tạm, tâm tư của Vương Bồi Hâm thì đã không còn đặt vào việc học, rất khó để kéo trở về.
Đọc sách nhiều, kiến thức của cô cũng nhiều hơn. Cô đã đọc tiểu thuyết [Thép đã tôi thế đấy] và [Tập thơ của Mayakovsky] của Liên Xô, cũng đã đọc qua tác phẩm của Quách Mạt Nhược, Hà Kỳ Phương và Úc Đạt Phu. Đương nhiên cũng đã đọc một số sách chuyên ngành, đặc biệt là sách có liên quan đến toán học.
Lúc cô đọc sách, cô sẽ nghĩ đến Diệp Uẩn Niên, nhớ tới chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng trước kệ sách ngày nào.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức mà một vài ký ức đã mờ đi, nhưng cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của anh, một đôi mắt tĩnh lặng đến gần như thuần khiết.
Anh còn trẻ như vậy mà đã đọc nhiều sách thế kia, có được kiến thức mà mình cách xa không đuổi kịp. Ô Đào cảm thấy, cho dù mình có không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ và cố gắng, e rằng cũng sẽ mãi mãi không sánh được với anh.
Nhưng có đôi khi, Ô Đào lại hốt hoảng nghi ngờ, phải chăng Diệp Uẩn Niên chỉ là một giấc mộng mà mình tự huyễn hoặc ra, vốn dĩ anh chưa bao giờ tồn tại.
Nhìn những thanh niên trẻ ở thành phố Bắc Kinh mặc vải may đồ nhân công màu xanh lục, xanh lam được may theo kiểu quân đội, đâu ra một chiếc áo sơ mi trắng như thế kia. Làm sao lại có một cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy mà đã từng nét từng nét viết ra kiểu chữ triện*.
(*) Triện thư hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ.
Điều này khiến Ô Đào hơi hoảng hốt, thậm chí muốn lãng tránh. Ngay cả con Ngõ Thập Cẩm Hoa Viên cũng chẳng muốn vào.
Hôm đó, Ô Đào tan học, đang trên đường về nhà thì Lạc Tái Lâu ở bên đường đột nhiên nhảy ra.
Lạc Tái Lâu lớn hơn Ô Đào hai tuổi, năm nay đã mười tám. Mười tám tuổi anh ta bắt đầu đi làm ở một nhà máy gọi là Nhà máy Nông cụ số 1 Bắc Kinh, nhưng nhà máy này lại nằm trong một thung lũng trên núi ở Hà Bắc. Lạc Tái Lâu chỉ nghỉ vào cuối tuần, cách mỗi hai tuần mới có thể ngồi xe lửa trở về nhà một chuyến.
Thật ra Ô Đào cũng không hiểu tại sao anh ta lại muốn đến một nơi như thế kia, bây giờ ở Bắc Kinh có không ít người bị điều về nông thôn, nhà máy và trường học đều thiếu người. Với điều kiện của anh ta thì tìm một công việc tốt hơn cũng không khó.
Nhưng Lạc Tái Lâu cũng rất say mê công việc này, đối với thắc mắc của Ô Đào, anh cũng chỉ cười cười chứ không nói nhiều.
Thật ra từ lời nói của anh, ít nhiều Ô Đào cũng đã đoán được. Nhà máy nông cụ kia của anh có lẽ không phải là một nhà máy nông cụ gì, rất có thể có liên quan đến việc chế tạo vũ khí. Nhưng Ô Đào cũng không hỏi, dù sao vẫn phải giữ bí mật, chuyện mình không nên biết thì cũng không nên biết làm gì.
Lạc Tái Lâu cười bí hiểm: "Hôm nay mang tới cho em một thứ tốt!"
Ô Đào: "Cái gì ạ? Em đã bảo với anh rồi, anh đừng có lúc nào cũng mang đồ ăn cho em. Em không thiếu ăn đâu, anh giữ lại cho mình đi, đừng tiêu tiền phung phí nữa."
Không thể không nói, Lạc Tái Lâu rất tốt với cô. Nhất là hai năm nay anh đi làm, có thu nhập nên thường xuyên mời cô ăn những món ngon.
Nhưng Ô Đào cảm thấy anh không đáng phải làm vậy. Anh không có cha, không có mẹ, sau này còn có rất nhiều việc phải dùng đến tiền, không tiết kiệm thì sao được. Cho nên cô vẫn luôn khuyên anh.
Lạc Tái Lâu: "Là thứ em thích!"
Ô Đào khó hiểu nhìn giỏ trúc Lạc Tái Lâu xách trong tay: "Ret cuộc là gì?"
Lúc này Lạc Tái Lâu mới mở nắp giỏ trúc ra, đưa cho Ô Đào nhìn.
Ô Đào nhìn thấy từ khe hở bên góc, hóa ra bên trong là sách!
Cô lập tức kích động: "Ở đâu ra vậy ạ?"