Chương 144: Thời gian trôi đi (1)
Chương 144: Thời gian trôi đi (1)Chương 144: Thời gian trôi đi (1)
Suy cho cùng điều cô bé biết chỉ là qua phim phóng sự mà thôi, lỡ như trên đó là giả thì sao?
Trong vòng luẩn quẩn này, cô bé từng ghé đến ngõ hẻm Thập Cẩm Hoa Viên.
Dù rằng Diệp Uẩn Niên đã nói cô bé không được đến tìm cậu, nhưng cô bé vẫn muốn lén nhìn, không để cho cậu trông thấy, chỉ trộm nhìn xem hiện giờ cậu ra sao.
Chẳng qua khi cô bé đến đó thì thấy mấy đứa trẻ đang đá ba góc trước cửa, cánh cửa kia đã đóng chặt.
Cô bé ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn tiến đến hỏi mấy đứa trẻ kia rằng có người ở nhà không.
Đám trẻ con lại nhìn cô bé với vẻ ngạc nhiên.
"Người nhà này đã chuyển đi lâu rồi."
"Em không biết, dù sao cũng đã vắng nhà lâu lắm rồi, chẳng có ai cả."
"Trước đó tụi em còn lén trèo vào nhà họ hái táo áI"
Đứa bé vừa nói lập tức bị đứa lớn hơn bên cạnh kéo tay áo, thế là chúng nó vội im bặt, không dám nói thêm nữa.
Ô Đào nghe vậy thì ngơ ngác nhìn cánh cửa sơn đỏ ấy, hồi lâu sau vẫn đờ đẫn.
Hóa ra Diệp Uẩn Niên đã rời đi rồi!
Cậu đã đi từ lâu rồi, mà cô bé lại tưởng rằng cậu vẫn đang ở đây.
Đôi mắt Ô Đào ươn ướt, cô bé muốn khóc, cô bé cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Dẫu rằng Diệp Uẩn Niên không cho mình đến, nhưng cô bé vẫn tưởng có một nơi tại ngõ hẻm Thập Cẩm Hoa Viên mà cô bé có thể thường xuyên tới gặp cậu, để cô bé yêu thích và mong mỏi, khiến cô bé nằm mơ cũng toàn là điều tốt đẹp.
Thế nhưng hiện giờ cô bé mới biết rằng nơi đây đã không còn Diệp Uẩn Niên nữa.
Ô Đào gục đầu rồi lùi về sau từng bước một. Cô bé nhớ đến Đại Hoàng và Đại Hồng, nhớ rằng Diệp Uẩn Niên vẫn chưa trả tụi nó lại cho cô bé.
Cậu là người nói sẽ giữ lời, thế nên chắc chắn cậu sẽ trở về mà đúng không.
Sẽ có một ngày cậu bỗng xuất hiện trước mặt mình và trả lại Đại Hoàng và Đại Hồng cho mình, sau đó vui vẻ đẩy rất nhiều trứng gà trắng bóc về phía mình: "Nhìn nè, đây là trứng gà của em này, gom được nhiều lắm đó!"
Trong ký ức của Ô Đào, năm 1969 đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nhưng dù có bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì cuối cùng đều Sẽ vượt qua.
Quả bom nguyên tử của Liên Xô ném không thành, hầm trú ẩn đương nhiên cũng không phát huy được tác dụng. Nhưng cấu trúc hợp quy cách ban đầu của đại viện đã bị phá hỏng, gạch lát nền trong sân cũng bị tháo dỡ và chuyển đi sử dụng cho mục đích khác. Ngay cả xà nhà chống đỡ mái hiên cũng bị tháo ra để xây dựng hầm trú ẩn.
Mọi người dần dần xây lên những gian bếp nhỏ ngoài cửa nhà mình, thậm chí còn kín đáo mở rộng ra bên ngoài, dựng một cái chòi nhỏ để chứa củi tạm.
Những người rời đi vào năm đó cũng không thấy quay trở về. Tứ hợp viện đã từng nề nếp, náo nhiệt, nay trở nên đìu hiu vắng vẻ, thay đổi đến mức chẳng thể nhận ra.
Thứ duy nhất không thay đổi, có lẽ chính là những con chim bồ câu vẫn bay cao ngoài bậu cửa sổ, và những con mèo già thỉnh thoảng vọt qua đầu tường.
Con mèo đã già rất già, ông Phan nói, biết đâu một ngày nào đó cuối cùng nó cũng sẽ không bao giờ quay trở về.
Lúc này, Ô Đào đã mười sáu tuổi, học lớp mười một.
Trong bảy tám năm qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra, có lúc nhớ lại cứ thấy phảng phất như một giấc mộng, nhưng cũng may là tình hình trong nhà đã ngày một tốt hơn.
Mẹ vẫn làm việc tại Nhà máy bông sợi quốc gia, nhưng cũng đã được thăng chức, trở thành tổ trưởng tổ sản xuất. Năm ngoái bà còn nhận được danh hiệu Người mang cờ đỏ ngày 8 tháng 3* trong nhà máy, tiên lương cũng tăng lên. Bây giờ đã được bốn mươi hai đồng một tháng.
(*) Danh hiệu tuyên dương những gương phụ nữ tiên tiến có thành tích đáng kể trong công cuộc xây dựng văn minh vật chất và tinh thần xã hội chủ nghĩa trên
Mọi mặt trận ở Trung Quốc.
Mà anh trai bị Ô Đào nói tới nói lui, cuối cùng cũng chịu lấy sách ra đọc, cho dù đọc câu được câu không, nhưng dù sao cũng học được một chút. Có thể làm các phép toán cơ bản nhất ở trường tiểu học, cũng có thể tự đọc hiểu sách vở. Ô Đào cảm thấy vậy là đủ rồi. Cô đại khái cũng biết, một năm nữa sẽ diễn ra kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đến lúc đó mình thi vào đại học, anh trai có thể nghĩ cách thi vào Đại học Truyền hình.
Những năm này, rất nhiêu người đều nhốn nháo hò hét, cũng không chăm chỉ học hành. Cô tin rằng, ông trời sẽ bù đắp cho người cần cù, cô và anh trai nhất định có thể bắt được cơ hội trong những thay đổi lớn tiếp theo.
Thời gian bảy tám năm, cô chậm rãi trưởng thành, càng ngày càng nhận thức nhiều hơn về thế giới này. Cô cố gắng khắc sâu từng từng li từng tí tất cả nội dung của bộ phim tài liệu kia.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ