[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143: Đào Hầm Trú Ẩn (2)

Chương 143: Đào hầm trú ẩn (2) Chương 143: Đào hầm trú ẩn (2)Chương 143: Đào hầm trú ẩn (2)

Ô Đào giật thót, cô bé không ngờ mẹ sẽ giận đến vậy bèn vội vàng giải thích với mẹ.

"Là của mẹ Vương Bồi Hâm cho con á, dì ấy bảo rằng thế thì con có thể tập trung học tập và học cùng Vương Bồi Hâm với Mạnh Sĩ Huyên, không cần đi lượm xỉ than nữa."

Ban đầu Ninh Diệu Hương còn chưa tin, sau đó thấy Ô Đào kể lại chuyện đó không giống như nói dối nên mới thở phào. Sau đó lại cẩn thận gạn hỏi một lúc, Ô Đào bèn kể lại từ đầu đến cuối.

Ninh Diệu Hương ngẫm nghĩ: "Họ lo bữa tối cho con đã là tốt lắm rồi, giờ lấy cả phiếu than của người ta thì không ổn lắm, để mai mẹ dẫn con sang đó trả phiếu than lại cho người ta."

Ô Đào nhìn mẹ với vẻ hơi kinh ngạc.

Ninh Diệu Hương thấy Ô Đào như vậy, đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng cô bé, bà ấy hừ một tiếng: "Con tưởng mẹ tham thế cơ à, phải trông chờ người ta cho đồ mẹ ư? Họ bao ăn cho con là họ cảm thấy con có ích, đó là điều nên làm! Là nên bao! Nhưng lấy phiếu than thì không được, chúng ta không nên lấy của người ta nhiều đến vậy!" Ô Đào cúi thấp đầu: "Dạ, con nghe lời mẹ."

Trong lòng lại nghĩ ấy thế mà mẹ không lấy, cô bé còn tưởng mẹ sẽ hí hửng nhận lấy nữa chứ.

Ngày hôm sau, Ninh Diệu Hương dẫn Ô Đào sang tìm mẹ Vương Bồi Hâm, muốn trả lại phiếu than cho người ta.

Mẹ Vương Bồi Hâm khá bất ngờ, bèn giải thích rằng phiếu than này không tốn tiền, là nhà họ không dùng nữa, nhưng Ninh Diệu Hương lại kiên quyết không nhận: "Con nít mà, tụi nó đều là bạn học chơi rất thân, học tập cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. Chị tặng cái này nặng lễ lắm, tôi cũng áy náy."

Một hồi sau, mẹ Vương Bồi Hâm cũng nhận lại phiếu than đó.

Sau đó, mẹ Vương Bồi Hâm đề cập chuyện này với mẹ Mạnh Sĩ Huyên, hai người khen ngợi Ninh Diệu Hương không thôi: "Một người phụ nữ nuôi nấng hai đứa trẻ, làm việc đúng mực, thật là khó lường, hèn chi nuôi được một đứa trẻ ngoan như Ô Đào."

Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Chứ sao nữa, tôi thấy mùa đông mà Ô Đào còn muốn đi nhặt xỉ than, tháng ngày chẳng dễ dàng gì. Đã thế rồi mà còn trả phiếu than lại, là một người biết điều đó."

Kết quả bởi vì chuyện này mà vào ngày Trung thu, mẹ Vương Bồi Hâm và mẹ Mạnh Sĩ Huyên đã cố tình mang đồ đến nhà họ Giang, tặng mấy hộp bánh ngọt, bảo rằng con trẻ là bạn học tốt, mọi người nên thường xuyên qua lại. Lân này Ninh Diệu Hương nhận, đôi bên tán gẫu chuyện gia đình, nói về rất nhiều điều trong quá khứ, trông thế mà khá hợp ý nhau.

Sau này, Mạnh Sĩ Huyên lén nói với Ô Đào: "Mẹ mình và mẹ Vương Bồi Hâm đều cảm thấy mẹ cậu rất giỏi, nói rằng rất kính phục dì ấy, còn bảo dì ấy là người hiểu biết nhiều."

Ô Đào nghe mà giật cả mình, trước giờ cô bé chẳng biết mẹ mình lại là người hiểu biết nhiều đấy!

Nhưng nghe Mạnh Sĩ Huyên nói vậy cô bé cũng khá tự hào, đi về kể chuyện này với mẹ: "Mọi người đều nói mẹ rất giỏi á."

Cô bé nhìn mẹ với vẻ sùng bái: "Moi người đều bảo mẹ là người hiểu biết có khí phách. Mẹ, trước đây con không biết hóa ra mẹ lợi hại đến vậy đấy!"

Ninh Diệu Hương lại nói: "Con không hiểu đâu!"

Ô Đào: "Sao ạ?" Ninh Diệu Hương: "Con đã kết bạn với hai bạn học tại tòa nhà An Môn, nhà họ lại rất yêu thích con, con nói xem sao mẹ phải tham phiếu than một năm chứ? Mẹ không nhận phiếu than thì họ sẽ coi trọng mẹ, và mới thật sự xem con là bạn của con họ, sau này nếu nhà ta gặp phải chuyện gì thì chẳng cần mẹ mở lời họ đã giúp đỡ, có đúng không? Vậy không lợi hơn phiếu than à?"

Ô Đào nghe mà không nói nên lời.

Ngoài không nói nên lời, lại cảm thấy... Mẹ mình thật sự rất giỏi.

Trước đây cô bé thực sự không nhận ra mẹ mình lại có cách nghĩ như vậy.

Bố cục trong sân đã bị phá hỏng gần hết, cũng sắp đào xong hầm trú ẩn. Trong sân có một cái rãnh lớn, dưới cái rảnh ấy có thể thông đến nhà mình.

Huân Tử tự chế một bóng đèn điện bằng dây kẽm, dây điện, pin và bóng đèn nhỏ. Anh ấy cất bóng đèn điện trong hầm trú ẩn, bảo rằng nếu lỡ bom nguyên tử tới thì có thể soi sáng trong đó.

Ô Đào không hứng thú lắm với thứ đó, cô bé cảm thấy bom nguyên tử sẽ không tới.

Cô bé tin vào bộ phim phóng sự ấy, trên đó đều là sự thật và chẳng lừa dối đâu.

Nhưng bầu không khí xung quanh lại khiến lòng người lo sợ không yên. Có lẽ đang học, có lẽ đang ăn cơm thì bỗng có tiếng báo động phòng không vang lên, mọi người đều dốc sức chạy vào hầm trú ẩn.

Tuy cuối cùng sẽ nhận ra chỉ là diễn tập mà thôi, nhưng kiểu diễn tập này càng khiến mọi người thấp thỏm lo âu.

Luôn cảm thấy lần tiếp theo sẽ là bom nguyên tử.

Ô Đào không biết nên thuyết phục mọi người thế nào, thật ra cô bé cũng chẳng thể thuyết phục được bản thân. Khi tiếng báo động phòng không vang lên, thật ra cô bé cũng rất hoảng sợ, sợ bom nguyên tử sẽ tới thật.
Bình Luận (0)
Comment