Chuong 142: Dao ham tru an (1)
Chuong 142: Dao ham tru an (1)Chuong 142: Dao ham tru an (1)
Khi Ô Đào nghe vậy thì không nhịn được hỏi Vương Bồi Hâm: "Thật sự sẽ đánh giặc à?"
Vương Bồi Hâm: "Đương nhiên, có thể đánh bất cứ lúc nào. Người Liên-xô sắp đánh chúng ta, còn định ném bom nguyên tử lên đầu chúng ta. Các cậu coi kìa, hiện nay các đơn vị đang bắt đầu xây hầm trú ẩn, định lắp cả còi báo động phòng không nữa, khi về chúng ta còn phải diễn tập phòng không đấy."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy làm sao đây? Chúng ta cũng phải đào à?"
Vương Bồi Hâm: "Chắc phải đào, có lẽ qua Quốc khánh sẽ bắt đầu đào."
Ô Đào ở bên cạnh lắng nghe nhưng không lên tiếng, cô bé đang cố nhớ lại ký ức giấc mơ của một năm qua, thế nhưng đánh giặc và đào hầm trú ẩn gì đó cùng với báo động phòng không đều chẳng có trong đó.
Sau ngày Quốc khánh mọi người lên lớp mà cứ lơ đễnh, vừa tan học đã thì thầm to nhỏ bàn về chuyện sắp đánh giặc.
Theo lời của mọi người thì Liên-xô sắp thả bom nguyên tử vào Trung Quốc, mà bom nguyên tử rất khủng khiếp, có thể nổ bay luôn mấy trường học.
Thế nên mọi người cuống cuồng bắt đầu đào hầm trú ẩn. Các học sinh cũng được bố trí lại, hàng ngày vào học phải mang theo xẻng và hót rác, mỗi lớp được giao nhiệm vụ đào hầm trú ẩn.
Ban đầu là đào lúc tan học, sau đó có một hôm còi báo động phòng không bỗng vang lên khiến mọi người đều hoảng hồn, vì thế quyết định không học nữa. Mọi người đào suốt cả ngày, chẳng mấy chốc đã đào được một mức độ nhất định.
Ngoài trường học, nghe nói trên phố cũng đang đào hầm trú ẩn, các đơn vị cũng vậy. Đến tối Ô Đào về nhà thì nghe thấy mẹ và anh trai nói chuyện, mọi người cũng đang đào hầm trú ẩn ở đơn vị.
Mặc dù thời tiết trở lạnh, nhưng ông Phan và ba Huân Tử vẫn đang nói chuyện ở trong sân, bàn về tình hình hiện giờ và bom nguyên tử.
Ông Phan thấy nhiều biết rộng, ông ấy cho rằng: "Chúng ta phải đem áo bông của chúng ta ra luôn, đến khi bom nguyên tử rơi thì còn có thể che lại."
Ba Huân Tử không tán thành lắm: "Nó có tác dụng gì khi chui vào hầm trú ẩn đâu, không có hầm trú ẩn thì đều vô ích!"
Ông Phan: "Hầm trú ẩn ở ngoài đường cách rất xa chúng ta, nếu thực sự xảy ra chuyện thì chúng ta chẳng đến kịp đâu!"
Ba Huân Tử chợt nảy ra ý nghĩ: "Ông Phan, ông nói liệu chúng ta có thể tự đào một cái hâm không? Ngay trong sân chúng ta luôn?"
Câu nói ấy khiến ông Phan lập tức động lòng, ông ấy ngẫm nghĩ: "Được, tôi thấy được."
Thế là như một cánh cửa mới mở ra, ông Phan và ba Huân Tử bắt đầu kêu gọi mấy hộ gia đình còn lại trong đại viện, bảo rằng muốn đào hầm trú ẩn.
"Chẳng cần quan tâm chuyện khác, chúng ta tự đào, đến lúc đó đào được một hầm to, ngộ nhỡ bom nguyên tử có tới thì chúng ta trốn vào!"
Hai người họ kêu gọi to đến thế, tất nhiên những người khác đều hưởng ứng, mẹ Ô Đào cũng rất hăng hái.
Ô Đào thấy vậy, cuối cùng không nhịn được nói: "Bom nguyên tử chưa đến nỗi nổ trúng chúng ta đâu, trên đường đã đào rồi, chúng ta không cần đào đâu."
Thế nhưng cô bé vừa nói vậy Ninh Diệu Hương lập tức trách mắng: "Người lớn nói chuyện, con nít như con chen vào làm gì, con biết bom nguyên tử sẽ không tới à?"
Ô Đào đành chịu, buộc lòng phải im lặng.
Thế là chuyện đào hầm trú ẩn bắt đầu một cách rầm rộ.
Ô Đào đến trường, trường học đang đào hầm trú ẩn, Ô Đào về nhà, trong nhà cũng đang đào.
Cái sân nơi nhà Ô Đào đang ở là sân sau của một vị tướng quân trước giải phóng. Vốn dĩ xây dựng rất gọn gàng, bây giờ đào bới như thế tất nhiên gạch lát nân cùng với tường phù điêu ngay ngắn kia đã bị phá hỏng. Cái sân lành lặn bị đào thành một cái rãnh lớn, nhưng mọi người vẫn bất chấp làm vậy.
Công trình râm rộ đến thế tất nhiên sẽ rất ảnh hưởng tới việc học, vốn dĩ đã có một số bé không muốn học, bây giờ phải đào hầm trú ẩn mà thỉnh thoảng còn có tiếng báo động phòng không, đương nhiên càng không tập trung hơn.
Trong lớp Ô Đào chỉ còn lại một số bạn vẫn chăm chỉ học tập, may mà Vương Bồi Hâm và Mạnh Sĩ Huyên cũng là người muốn học, họ và Ô Đào cùng cố gắng dành thời gian để làm bài tập.
Vào đông trời càng trở lạnh, các nhà bắt đầu đốt than. Mẹ Vương Bồi Ham đã cho Ô Đào một vài phiếu than, đó cũng là thứ cung ứng đặc biệt.
Ô Đào thấy vậy bèn cảm ơn mẹ Vương Bồi Hâm một cách trịnh trọng rồi cầm về nhà.
Cô bé biết đây là ý tốt của mẹ Vương Bồi Hâm, và cũng biết đây là thứ cực kỳ quan trọng đối với nhà mình.
Sau khi Ninh Diệu Hương trông thấy phiếu than thì giật cả mình, còn tưởng rằng Ô Đào trộm nó từ ai đó, gay gắt nói: "Con giỏi quá nhỉ, học cả trộm đồ nữa à? Con có biết đây là gì không, con có biết nó đáng giá bao nhiêu tiên không?”