Chương 141: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (4)
Chương 141: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (4)Chương 141: Màn thâu vừa to vừa trắng kẹp thịt chân giò (4)
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên thấy vậy, cũng thuận miệng nói: "Vậy cứ học ở nhà tôi đi, buổi tối tan học mọi người cùng tới nhà ăn dùng bữa, sau đó cùng nhau học tập."
Mẹ Vương Bồi Hâm nghe xong, ngược lại cảm thấy ngượng ngùng: 'Vậy chẳng phải chúng tôi chiếm hời rồi, trở về chúng tôi gửi ít phiếu lương nhé."
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên mỉm cười, kéo mẹ Vương Bồi Hâm tới một bên: "Tôi thấy đứa nhỏ này Ô Đào là một đứa bé ngoan, chăm chỉ học tập, làm việc gì cũng kiên nhẫn bền bỉ. Chẳng qua trong nhà không tốt lắm, nghe nói mỗi ngày còn phải đi nhặt xỉ than giúp đỡ gia đình. Bọn trẻ nhà chúng ta cùng học tập với con bé, tốt xấu gì cũng học được tinh thần kia trên người của cô bé. Ngày ngày hun đúc, đây là chuyện tốt, chị nói có phải không?”
Mẹ Vương Bồi Hâm: "Ấy không đâu! Đã qua thời kỳ đó rồi, chúng ta đều từng là người nằm gai nếm mật, nhưng chúng nào hiểu những chuyện này. Sinh ra đã được ăn uống no đủ màn thầu trắng, đứa nào đứa nấy đều sốt không nhẹ, cả ngày chỉ biết gây chuyện." Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Nhưng cuộc sống gia đình của cô bé cũng không tốt cho lắm. Chúng ta bắt con cái nhà người ta làm bài tập cùng đám trẻ nhà mình, tôi cũng ngại mở miệng mà không làm gì, đúng không? Tôi đã hỏi thăm chuyện gia sư, phát hiện việc này cũng khó làm, dễ lộ mặt gây chuyện. Nếu như tìm bạn bè người thân, làm phiền người ta cũng nợ ơn của họ, chị nói có phải không?"
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên nói đến nơi đây, mẹ Vương Bồi Hâm lập tức hiểu ra, nói: "Đó hẳn nên rồi, nếu mấy đứa có thể làm bài tập cùng nhau, học hành tiến bộ thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Nhưng mà, tôi sợ cô bé bên kia ngại ngùng.'
Mẹ Mạnh Sĩ Huyên: "Thật ra, tôi cảm thấy không cần những thứ khác, chẳng phải lão Vương nhà chị có thể lấy được phiếu than à? Về sau vào đông cứ lấy cho người ta một ít, cũng coi như giúp đỡ họ đôi chút, đúng không?”
Mẹ Vương Bồi Hâm: "Cái này không cần phải nói, đến lúc đó để tôi làm chol"
Sau khi bàn bạc xong xuôi, trái lại hai bà mẹ cũng không nhắc với Ô Đào. Dù sao, cô bé vẫn còn nhỏ, e rằng hay e thẹn đến lúc đó cứ trực tiếp làm chuyện này là được. Vương Bồi Hâm, Mạnh Sĩ Huyên cùng Ô Đào lập tức trở thành nhóm nhỏ ba người hỗ trợ học tập. Vương Bồi Hâm cười ha hả ghé lại gần rồi mở miệng tuyên bố: "Về sau, chúng ta chính là bạn bè tốt nhất, phải giúp đỡ lẫn nhau!"
Mạnh Sĩ Huyên phì một tiếng: "Chẳng ai muốn để ý tới cậu, là cậu cứ khăng khăng dán tới!"
Vương Bồi Hâm: "Hôm nay, mình mời được chưa?”
Mạnh Sĩ Huyên: "Lấy chút thành ý ra tới!"
Vương Bồi Hâm trực tiếp lấy một nắm phiếu cơm từ trong túi ra: "Này, có đủ không?"
Hai mắt Mạnh Sĩ Huyên lập tức sáng ngời, mừng rỡ lấy tới rồi đếm thử: "Thành giao, cậu nộp hết phiếu cơm lên trên, vê sau mình sẽ thu xếp bữa tối!"
Vương Bồi Hâm: "... Vậy cũng nên chừa lại một chút cho mình chứ?”
Mạnh Sĩ Huyên: "Mình là tổ trưởng của nhóm hỗ trợ, tất cả đều do mình sắp xếp!"
Vương Bồi Hâm: "Đây cũng quá độc ác đi!"
Mạnh Sĩ Huyên chống nạnh: "Sao nào, cậu không muốn hả? Được rồi, bây giờ mình đi mách mẹ cậu!" Vương Bồi Ham lập tức bi hu dọa: "Được rồi, được rồi, được rồi, bà cô ơi, mình sợ cậu rồi đấy!"
Mạnh Sĩ Huyên lập tức đắc ý, nói thầm với Ô Đào nói: "Về sau mỗi ngày chúng ta đều được ăn ngon rồi!"
Ô Đào nhìn Mạnh Sĩ Huyên bắt nạt Vương Bồi Hâm, không nhịn được muốn cười. Thật ra, con người Mạnh Sĩ Huyên rất tốt, chưa bao giờ ăn hiếp người khác chỉ bắt nạt mỗi mình cậu ay.
Thứ chơi vui nhất trong ngày Quốc khánh đó là đèn pha.
Đèn pha là một loại đèn được dùng trong quân đội, Ô Đào chẳng biết rõ tại sao phải sử dụng loại đèn pha đó, Mạnh Sĩ Huyên cũng không biết. Vương Bồi Hâm khoe khoang không ngớt, bảo rằng nó là một đơn vị, đơn vị đó chuyên mở đèn pha, nếu trên trời có máy bay của quân địch thì có thể sử dụng đèn pha để soi rọi.
Ô Đào rất thắc mắc, thầm nghĩ thế phải luôn bật đèn nhỉ, tuy nhiên cô bé không hỏi.
Có nhiều chuyện cũng vậy đấy. Trong lòng nghi hoặc nhưng chẳng muốn hỏi, suy cho cùng chuyện đó cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là đèn pha rất thú vị. Thật ra hàng năm trước ngày Quốc khánh cũng có thể nhìn thấy đèn pha, xa gần cao thấp, chông chéo nhấp nháy rất thú vị, đẹp tựa như pháo hoa vậy. Nhà Mạnh Sĩ Huyên sống trên tầng ba, nhưng nhà Vương Bồi Hâm ở tại tầng năm, thế nên mọi người đều đến nhà của Vương Bồi Hâm để ngắm đèn pha từ cửa sổ nhà cô ấy.
Và bởi do Quốc khánh nên cảnh vật trên đường cũng khác trước đây. Nhóm Ô Đào vẫn còn là học sinh tiểu học nên không cần tham gia, nhưng các học sinh trung học gần đó đều mặc quần ống túm và bắt đầu luyện tập đội hình phalanx, hô to: "Đề cao cảnh giác, bảo vệ tổ quốc, chuẩn bị đánh giặc."