Chương 148: “Tại sao lại không hỏi” (2)
Chương 148: “Tại sao lại không hỏi” (2)Chương 148: “Tại sao lại không hỏi” (2)
Mọi người nghe xong đều có hơi thất vọng, Phùng Hồng Anh lại nhìn Ô Đào, nói: "Ô Đào này, dù gì cháu cũng là học sinh cấp ba, điều kiện như cháu, tìm việc, tìm chồng chẳng phải mạnh hơn người khác gấp trăm lần sao? Bây giờ có manh mối gì chưa?"
Lúc bà ta nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ô Đào, nhao nhao hỏi tới: "Đúng đó, trong đại viện của chúng ta đa số đều là học sinh cấp hai, nhưng cháu lại mài đũng quần trên ghế nhà trường thêm hai năm, làm gì cũng phải tìm một công việc tốt chứ? Sau này một tháng được bao nhiêu lương?”
Ô Đào vẫn chỉ cười cười: "Mài đũng quần thêm hai năm trên ghế nhà trường thì
Cũng chỉ có hai vai với một cái đầu thôi ạ, cháu vẫn chưa đi làm. Còn về phần chuyện công việc, tạm thời chưa có manh mối gì cả, nếu có công việc tạm thời thì cháu làm trước là được rồi."
Công việc tạm thời?
Mọi người đều thắc mắc: "Cháu đi làm công việc tạm thời?" Thế là những người khác cũng ồn ào lên tiếng: "Cháu cũng đã trưởng thành rồi, sau này nghĩ lại cũng không thể cứ kéo dài thế này được!"
Ô Đào: "Dù thế nào cũng cứ đi tiếp xem sao, việc này không vội ạ."
Nói xong, cô lễ phép nói tạm biệt với mọi người, đi vê phía đầu ngõ.
Sau khi đi được một đoạn, còn có thể nghe Phùng Hồng Anh ở đó lải nhải với những người khác.
Mọi người lắc đầu thở dài với bóng lưng của cô, nói cô càng lớn càng không hiểu chuyện, có người thậm chí còn nói: "Đây là đọc sách nhiều quá đến hỏng mất não rồi!"
Đối với những người này, Ô Đào không thèm để ý.
Cô của năm tám tuổi sẽ lo lắng, sẽ bồi hồi, nhưng bây giờ cô đã có đủ sự kiên nhẫn, cô biết xu hướng phát triển của tương lai, tóm lại kỳ thi đại học sẽ được ban hành.
Đối với kỳ thi đại học, cô nhất định phải đỗ.
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nghĩ đến kỳ thi đại học. Mỗi một bước đi của cô cũng đều chuẩn bị cho giờ khắc này.
Thật ra bản thân cô bây giờ đã hoàn toàn khác với trong đoạn phim tài liệu kia. Cô biết, cho dù mình không đỗ, nhưng chỉ cần mình chăm chỉ làm việc và sống hết mình, tóm lại sau này sẽ không tệ.
Nhưng cô vẫn muốn trở nên tốt hơn, muốn bản thân có càng nhiều kiến thức càng tốt.
Đây là khát vọng mà cô chôn sâu dưới đáy lòng, không muốn nói với người nào khác.
Rất nhiều năm trước, đứa trẻ nhỏ kia cũng đã nắm chặt thành quyền, cô không phục, cô hy vọng mình cũng trở thành một người ưu tú.
Cô muốn những người kia sẽ nói, nhìn xem, đứa bé này mặc dù xuất thân không tốt nhưng nó đã cố gắng để thay đổi tất cả, khiến người ta phải kính nể mình.
Đánh giá của người ngoài có quan trọng không, đối với cô lúc đó thật sự rất quan trọng.
Cho dù bây giờ tính cách của cô đã trưởng thành hơn, không cần để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng cô vẫn ghi nhớ và trân trọng lời thề ban sơ của mình.
Cô muốn trở nên ưu tú, muốn mạnh hơn những người khác.
Những việc này, cô cũng đã nói với mẹ và anh trai.
Điều kiện của gia đình tốt hơn, tinh thần của mẹ cũng không còn căng thẳng như trước, cả người thoải mái, tính tình cũng hiền hòa hơn. Rất nhiều chuyện, bà cũng bắt đầu tin tưởng vào nhận định của Ô Đào.
Về phần anh trai, anh trai rất yêu thương cô, anh ấy nói mình học không nhiều, Ô Đào chịu học, anh sẵn lòng cấp dưỡng cho Ô Đào cả đời. Còn về chuyện công việc thì thật sự không cần quá gấp.
Ô Đào nhớ tới những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, dễ chịu và khuây khỏa. Người nhà của cô tin tưởng cô, cũng đồng ý cho cô thời gian.
Đương nhiên, cứ kéo dài như vậy cũng không có chuyện gì, tìm một công việc tạm thời làm trước, một tháng tốt xấu gì cũng đủ mình tiêu. Đây là suy nghĩ hiện tại của Ô Đào.
Ô Đào nghĩ vậy, sau đó đi tới cao ốc An Môn. Nào ngờ lúc đi qua cao ốc An Môn, đúng lúc gặp Vương Á Tương, cô nàng mặc áo sơ mi trắng xịn sò, bên dưới là váy dài kẻ ca-rô, tóc tết hai bím, nhìn qua đã thấy xinh đẹp động lòng người.
Ô Đào và Vương Á Tương là bạn cùng lớp tiểu học, lên cấp hai thì học khác trường, nhưng đến cấp ba hai người lại học cùng một trường, còn là bạn cùng lớp, cho nên cả hai cũng khá quen biết nhau.
Ô Đào nhìn thấy Vương Á Tương, mỉm cười chào hỏi: "Bây giờ còn đang nắng, sao cậu lại đứng đây?"
Vương Á Tương nhìn thấy Ô Đào, tâm trạng cũng không tệ, cười nói: "Cậu đến tìm Sĩ Huyên à? Đoán chừng là cậu ấy đang trốn trong nhà rồi! Mình ở đây đợi người."
Ô Đào nói vài câu với cô ấy rồi sau đó đi vào tìm Mạnh Sĩ Huyên.
Mấy năm nay, cô thường xuyên đến cao ốc An Môn, bảo vệ cổng ở đây đều biết cô.
Cô bước vào, đang định rế vào trong thì nghe thấy bên ngoài có một giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi có chút việc nên đến trễ."
Chỉ có mấy chữ, nhưng Ô Đào vừa nghe xong thì trái tim lập tức run lên.