Chương 149: “Tại sao lại không hỏi” (3)
Chương 149: “Tại sao lại không hỏi” (3)Chương 149: “Tại sao lại không hỏi” (3)
Giọng nói này đã là giọng của người trưởng thành, nhưng không biết tại sao, ngữ điệu điềm đạm, nhẹ nhàng kia lại khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Cô cũng không dám tin, nhưng vẫn không nhịn được, trước khi rẽ vào cửa tòa nhà, cô vẫn quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ cần nhìn từ xa, cô cũng có thể xác nhận đó chính là Diệp Uẩn Niên.
Bảy năm không gặp, vóc dáng của Diệp Uẩn Niên đã cao lên rất nhiều, vóc người cao thẳng, đã ra dáng của một chàng trai trưởng thành
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng đến phát sáng, bên dưới là chiếc quần màu xanh lam thon dài thẳng tắp. Màu trắng và xanh kết hợp dưới cái nắng của mùa xe trông cũng nhẹ nhàng, sạch sẽ, hoàn toàn khác với những người đàn ông nhễ nhại mồ hồi cô thường thấy.
Ô Đào mím môi dưới, trái tim lại đập thình thịch.
Diệp Uẩn Niên đã trở về, không biết anh trở về từ lúc nào.
Nhưng sau khi anh trở về lại không nói với mình một tiếng, hoàn toàn chẳng nói gì.
Nếu không phải mình tình cờ trông thấy anh, e rằng cả đời này cũng không biết anh đã quay về.
Nỗi ấm ức không tên xông thẳng lên đầu, Ô Đào thu hồi tâm mắt, cắn răng tiến vào cao ốc An Môn.
Lúc đến nhà Mạnh Sĩ Huyên, Mạnh Sĩ Huyên đang ngồi quạt mát uống soda Bắc Băng Dương. Nhìn thấy Ô Đào, cô ấy vội vàng kêu cô: "Nhìn cậu xem, nóng đến như vậy rồi, mau uống chút đi."
Trên trán Ô Đào còn lấm tấm ma hôi, cũng không dám ngồi trước gió lạnh, an vị ngồi xuống cạnh ghế xô pha kế bên để ké chút gió mát.
Ô Đào: "Cậu đã đọc quyển sách hai hôm trước mình bảo cậu đọc chưa?"
Hai năm trung học phổ thông, thành tích học tập của Mạnh Sĩ Huyên cũng không tốt lắm, Ô Đào lo rằng kỳ thi đại học trong tương lai chắc chắn sẽ là thiên quân vạn mã chen cầu độc mộc, cho nên muốn để cô ấy học trước.
Cho dù có kém đến đâu, chăm chỉ hơn người khác thì kiểu gì cũng có thể đỗ một trường đại học không tệ chứ nhỉ?
Mạnh Sĩ Huyên uể oải, kéo dài giọng nói: "Biết rồi..."
Nói xong, cô nàng chép miệng, bất lực nói: "Cậu biết không, mấy ngày nay mẹ mình không có ở nhà, nhưng bà nói, bà rất yên tâm về mình.”
Ô Đào: "Có lẽ dì cảm thấy cậu càng ngày càng hiểu chuyện."
Mạnh Sĩ Huyên lắc đầu: "Không, là bà cảm thấy cậu càng ngày càng hiểu chuyện."
Ô Đào sững sờ sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng. Cô chỉ một lòng nghĩ phải học thật tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sau này. Đương nhiên cô cũng cố gắng hết sức kéo những người xung quanh học cùng.
Cô và Mạnh Sĩ Huyên chơi với nhau nhiều năm như vậy, không phải chỉ một câu nói là có thể giải thích hết được. Lúc này đương nhiên cũng phải cứng rắn kéo cô ấy học cùng.
Về điểm này, đương nhiên mẹ của Mạnh Sĩ Huyên rất ủng hộ, bà cũng rất tin tưởng cô.
Ô Đào cười nói: "Dù sao chúng ta cố gắng học tập chính là ông trời bù đắp cho người cần cù. Mình tin rằng tương lai chúng ta chắc chắn sẽ có một con đường tốt!" Mạnh Si Huyên đưa một chai Bắc Băng Dương cho Ô Đào: "Uống đi, ướp lạnh rồi đấy!"
Ô Đào cũng nhận lấy, mở ra uống.
Mạnh Sĩ Huyên lại nghiêng đầu đánh giá Ô Đào, sau đó nhích lại gần hỏi: "Cậu sao vậy, ai làm cậu tức giận?”
Ô Đào uống một ngụm lớn, cảm giác sảng khoái mát lạnh truyên khắp toàn thân, thật sự thoải mái.
Cô không hiểu: "Không ai làm mình tức giận cả."
Nói xong, cô lại chợt nhớ tới chuyện lúc ra ngoài hôm nay: "Chẳng phải là người ở đại viện bọn mình sao, còn có bác gái cả của mình, cứ nói mình là học sinh cấp ba rồi sao không đi tìm một công việc. Mình nghĩ sẽ tìm đại một công việc để làm trước đã, việc làm tạm thời cũng được. Dù sao cũng phải kiếm chút tiền trước, không đến mức ăn không ngồi rồi."
Thật ra lúc đi học cô vẫn luôn nhặt những lõi than, tiết kiệm cho gia đình không ít than đá. Sau này, một phần vì đã lớn hơn, hai là mọi người không còn đốt than đá nữa, họ đều chuyển sang đốt than tổ ong. Than tổ ong đốt cháy sạch, bên trong hoàn toàn không có lõi than gì để nhặt, cho nên cô đã ngưng chuyện nhặt lõi than. Đương nhiên, cũng bởi vì anh trai đã kiếm ra tiền, điều kiện trong nhà quả thực tốt hơn so với khi trước.
Nhưng Mạnh Sĩ Huyên lại nhíu mày: "Không đúng, cậu không được gạt mình.”
Ô Đào: "Sao mình lại gạt cậu được?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Chắc chắn là cậu đã gặp chuyện bực mình khác!"
Ô Đào vốn đang uống soda Bắc Băng Dương, bây giờ lại hơi nuốt không trôi.
Cô khế nhìn Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu đúng là đi guốc trong bụng mình, cái gì cũng không gạt được cậu."
Mạnh Sĩ Huyên lập tức hứng thú: "Rốt cuộc là sao? Gặp được chuyện gì thế?"
Ô Đào im lặng một lúc rồi mới nói: "Vừa nãy lúc mình bước vào đại viện có gặp được Vương Á Tương."
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu ấy à..."
Cô ấy kéo dài giọng điệu thể hiện sự không đồng tình, dù sao Mạnh Sĩ Huyên cũng không thích Vương Á Tương. Còn về lý do tại sao thì Ô Đào cũng không biết.