[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150: “Tại Sao Lại Không Hỏi” (4)

Chương 150: “Tại sao lại không hỏi” (4) Chương 150: “Tại sao lại không hỏi” (4)Chương 150: “Tại sao lại không hỏi” (4)

Dường như bắt đầu từ thời học tiểu học, Mạnh Sĩ Huyên đã không hoan nghênh Vương Á Tương cho lắm.

Sau khi bày ra giọng điệu đàn chị, cô ấy mới hỏi: "Nhưng gặp cậu ấy thì sao, cậu ấy còn có thể ăn thịt cậu à?"

Ô Đào: "Cậu ấy hình như đang đợi một người."

Mạnh Sĩ Huyên lập tức ngửi thấy mùi không đúng: “Ai vậy?"

Ô Đào thở dài, thật ra mấy năm nay, từ sau khi Diệp Uẩn Niên rời đi, cô cũng chưa từng nhắc tới Diệp Uẩn Niên, Mạnh Sĩ Huyên dường như đã quên bằng đi đoạn ký ức đó.

Bây giờ, cô lại lần nữa nhắc tới người này. Cuối cùng Mạnh Sĩ Huyên vỗ đầu một cái, nhớ ra còn có một người như vậy.

Ô Đào: "Thật ra đều là chuyện khi còn bé, bây giờ cũng đã qua bảy tám năm, có lẽ người ta đã quên lâu rồi. Nhưng mình vẫn còn nhớ, trong lòng cảm thấy không dễ chịu."

Thật ra trong lòng cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ tới Diệp Uẩn Niên, nhớ tới tiểu viện kia, cũng nhớ tới bà Kim. Không phải cô chưa từng trông mong có

Một ngày Diệp Uẩn Niên sẽ đột nhiên xuất hiện, cửa tiểu viện mở ra, cô lại có thể đi vào.

Đằng sau cánh cửa kia, thời gian vẫn đứng yên, bà Kim vẫn còn đó, Diệp Uẩn Niên vẫn là thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng, anh ôm búp bê, nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng của mình.

Thế nhưng nào ngờ, Diệp Uẩn Niên đã trở về, anh trở thành bạn bè của Vương Á Tương, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện đó với cô.

Chỉ có thể nói rằng, Diệp Uẩn Niên đã quên mất mình.

Mạnh Sĩ Huyên nghe xong lập tức cau mày: "Anh ta kết bạn với Vương Á Tương hả?"

Ô Đào: "Cái này thì mình không biết."

Thật ra mấy năm nay, Ô Đào cảm thấy mình đã buông xuống, cũng không quan tâm đến Vương Á Tương, cho dù Vương Á Tương có ưu td nhưng cô cảm thấy mình cũng không kém. Cho nên cô đã có thể dùng tâm thái bình thản đối mặt với Vương Á Tương, kết bạn với cô ấy, thậm chí còn trao đổi kinh nghiệm học tập.

Vương Á Tương quả thực cũng không tệ, cô ấy chịu ảnh hưởng trong nhà, chưa bao giờ từ bỏ việc học.

Chỉ là bây giờ, Diệp Uẩn Niên xuất hiện và đứng cùng với Vương Á Tương. Ô Đào mới phát hiện, thật ra mình cũng chưa thực sự buông xuống, kỳ thật cô vẫn luôn để ý. Ít nhất là trong lòng cô, Vương Á Tương không giống với những người khác.

Trong tiềm thức cô sẽ nghĩ, cho dù là anh kết bạn với ai cũng được, tại sao phải là Vương Á Tương.

Điều này làm cô cảm thấy mất mác, thậm chí còn có cảm giác giống như mình bị phản bội.

Mạnh Sĩ Huyên học tập không tốt, nhưng trong những chuyện đối nhân xử thế

Này thì lại rất giỏi, cô ấy suy nghĩ một phen, lập tức an ủi Ô Đào: "Thật ra đã bảy tám năm rồi không gặp, trong quãng thời gian đó chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh ta cũng trải qua rất nhiều chuyện. Bây giờ trở về Bắc Kinh, trong thời gian ngắn cũng không biết suy nghĩ gì, có lẽ còn không nhớ tới, hoặc là cảm thấy đều là chuyện khi còn bé, bây giờ lớn rồi, cũng không tiện làm phiền cậu?"

Ô Đào suy nghĩ: "Có thể là vậy, dù sao khi đó còn nhỏ, bây giờ đã lớn rồi." Lớn rồi thì chắc chắn sẽ không giống với khi còn bé ở cùng nhau.

Có lẽ nhìn thấy nhau còn rất lúng túng.

Mạnh Sĩ Huyên: "Dù sao cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn thôi, nếu anh ta nhớ tới người bạn như cậu, nếu nhận ra thì tiếp tục làm bạn, nếu anh ta không nhớ vậy thì chúng ta cũng không cần quan tâm tới anh ta, ai mà thèm chứ!"

Ô Đào bị kiểu nói này của Mạnh Sĩ Huyên chọc cười: "Cậu nói đúng, ai mà thèm chứ?”

Mạnh Sĩ Huyên lôi kéo Ô Đào: "Đi, hai chúng ta đi làm một chuyện lớn."

Ô Đào: "Cái gì vậy?"

Mạnh Sĩ Huyên đẩy một cái rương từ gầm bàn bên cạnh ra: "Bên trong rương này là vỏ chai soda Bắc Băng Dương mà mình để dành, bốn cái chai có thể đổi lấy một chai nước ngọt. Ở đây có hai mươi chai, chúng ta đi đổi, toàn là miễn phí đấy!"

Ô Đào xem xét cũng hào hứng: "Được, đi đổi thôi, chúng ta có dịp uống."

Thế là hai cô gái cùng nhau xách cái rương kia lên, ấp a ấp úng đi xuống lầu, dưới lầu có cửa hàng nhỏ, nước ngọt Bắc Băng Dương là mua ở đây. Ai biết cũng trùng hợp, khi bọn họ xuống lầu lại đụng phải Vương Á Tương.

Vương Á Tương nhìn thấy thì kinh ngạc: "Các cậu làm gì vậy, bán chai rượu à?”

Mạnh Sĩ Huyên và Ô Đào đặt xuống, nghỉ xả hơi: "Đúng vậy đó, chúng mình phát triển tỉnh thần gian khổ, mộc mạc!"

Vương Á Tương: "Vậy cũng rất tốt, nhưng mà cái này lạnh quá, mặc dù trời mùa hạ nắng to nhưng con gái uống đồ lạnh không tốt, các cậu chú ý một chút."

Mạnh Sĩ Huyên lập tức khinh thường chép miệng, cô ấy không thích loại dạy đời này, thích uống lạnh đó thì thế nào!

Nếu không nói đến cô ấy không thích Vương Á Tương, người này chính là bày ra tác phong cô cả suốt ngày.
Bình Luận (0)
Comment