[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151: “Tại Sao Lại Không Hỏi” (5)

Chương 151: “Tại sao lại không hỏi” (5) Chương 151: “Tại sao lại không hỏi” (5)Chương 151: “Tại sao lại không hỏi” (5)

Ô Đào thấy vậy thì hòa giải: "Á Tương, cậu nói đúng, chúng mình sẽ chú ý."

Mạnh Sĩ Huyên lại tức trong lòng.

Cô ấy và Ô Đào là bạn tốt, mặc dù bây giờ cô ấy an ủi Ô Đào, nhưng cô ấy biết trong lòng Ô Đào không vui vẻ gì, mấy năm nay tính tình Ô Đào luôn rất tốt, hiếm khi thấy cô khó chịu như vậy.

Cho nên cô ấy cuối cùng cũng nhìn Vương Á Tương, rất tùy ý nói: "Vương Á Tương, vừa rồi là ai vậy?"

Ô Đào không bao giờ ngờ tới Mạnh Sĩ Huyên hỏi cái này, lập tức vội vàng nháy mắt với cô ấy.

Không nên hỏi không nên hỏi, cô không muốn hỏi.

Mạnh Sĩ Huyên lại không nghe, nhìn thẳng Vương Á Tương, giữa lông mày mang theo ý khiêu khích.

Vương Á Tương cũng hơi bất ngờ, cô ấy cảm thấy Mạnh Sĩ Huyên không có ý tốt, kinh ngạc nói: "Cậu nói người vừa nãy đưa tài liệu cho mình sao?" Mạnh Sĩ Huyên mới nhìn đến, vậy mà trong tay cô ấy có cầm một xấp tài liệu.

Mạnh Sĩ Huyên không hiểu, nhìn về phía Ô Đào.

Căn bản là Ô Đào không muốn hỏi.

Diệp Uẩn Niên rời đi lại trở về, anh trở thành bạn bè với người khác lại không nói với mình, Ô Đào cũng không muốn biết là tại sao.

Nhưng với tính tình không thể kìm nén này của Mạnh Sĩ Huyên vậy mà cô ấy lại hỏi thẳng Vương Á Tương.

Điều này làm cho trong lòng Ô Đào cảm thấy hỗn loạn, nhưng cô vẫn kiên trì nói: "Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi chúng mình nhìn thấy một chàng trai rất cao, mặc áo sơ mi trắng, nhìn từ xa có vẻ hơi quen mắt, giống với một người bạn lúc trước của mình thôi."

Vương Á Tương kinh ngạc nhìn về phía Ô Đào: "Các cậu biết anh ấy sao?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Cuối cùng thì anh ta là ai vậy?"

Vương Á Tương: "Trước đó chỉ nhánh của ba mình làm một hàng mục quân dụng, là một hạng mục từ nhiều năm về trước. Lúc ấy bởi vì xảy ra một chút vấn đề kỹ thuật cần sự giúp đỡ của một người thầy lớn tuổi ở học viện Khoa học Trung Quốc, người vừa rồi là cháu trai của người đó, anh ấy giúp ông của mình đưa tài liệu năm đó."

Cô ấy hỏi Ô Đào: "Cậu biết anh ấy à? Anh ấy họ Diệp, hình như đã rời khỏi Bắc Kinh nhiều năm, mấy ngày gần đây mới trở về."

Ô Đào hơi nhếch môi, cô không nghĩ tới mình nghe được loại đáp án này.

Cô cười nói với Vương Á Tương: "Đó là chuyện khi còn bé rồi, nhưng mà rất nhiều năm không gặp, suýt chút nữa đã không nhận ra, còn tưởng là nhìn lầm."

Vương Á Tương: "Ôi, vậy thật trùng hợp! Vậy là cậu lại biết anh ấy, mình nghe nói anh ay rất thông minh!"

Ô Đào vội nói: "Cũng không tính là quen biết, chỉ là khi còn bé từng nói chuyện, bây giờ đã xa cách."

Lấy vỏ chai soda Bắc Băng Dương để đổi lại nước ngọt, nhưng không may, vốn tưởng là có thể đổi được năm chai, ai biết quy tắc của người ta thay đổi, bây giờ chỉ có thể đổi được bốn chai.

Mạnh Sĩ Huyên chia bốn chai nước ngọt ra, mỗi người hai chai, hai người ôm nước ngọt ngồi chơi dưới tán cây liễu phía sau đại viện. "Nói đi, bây giờ cậu nghĩ như thế nào?" Cô ấy mở miệng uống ừng ực hai hớp mới từ từ nói.

Ô Đào buồn cười nhìn về nơi xa, mặt trời mùa hè cực nóng, ngay cả cây liễu bên cạnh cũng iu xìu, trên sân thể dục cũng không có một bóng người.

Cô thở dài: "Đã cảm thấy mình rất ngốc."

Mạnh Sĩ Huyên: "Là rất ngốc."

Ô Đào không nói gì.

Vừa rồi biết Vương Á Tương và Diệp Uẩn Niên không quen, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì cô lo lắng cái gì?

Vì sao cô lại để ý như vậy?

Vì sao không dám đến hỏi thẳng giống như Mạnh Sĩ Huyên?

Tiếng ve vang lên bên tai giống như không ngừng nghỉ, Ô Đào mím môi nhìn về phương xa.

Cô nghĩ, thật ra mình cũng không hoàn toàn thoát khỏi được, cho là mình không thèm để ý, nhưng đáy lòng còn che giấu sự yếu ớt, trong lúc không chú ý thì chút yếu ớt này sẽ đánh mình. Ô Đào cầm lấy chai soda Bắc Băng Dương, cũng học theo Mạnh Sĩ Huyên, uống ừng ực một trận.

Nước ngọt ngâm trong nước đá, vừa xuống miệng thật sự lạnh thấu tim.

Lúc sự dễ chịu mát mẻ trải rộng khắp toàn thân, cuối cùng cô cũng nói: "Cậu xem mình có cân thiết hay không, mình có đáng giá sao? Bây giờ mình đã cảm thấy, Giang Ô Đào mình ưu tú nhất trên đời! Nếu như Diệp Uẩn Niên không làm bạn với mình thì đó là tổn thất của anh ấy, cuộc sống của mình không có người bạn như anh ấy thì vẫn sẽ bộc lộ được tài năng. Mình đây sẽ không để ý anh ấy làm bạn bè với ai

Mạnh Sĩ Huyên nghe xong, dựng chai soda Bắc Băng Dương xuống mặt đất một cái: "Đúng đúng đúng, nói rất đúng, chính là đạo lý như vậy! Diệp Uẩn Niên cái gì chứ, phì, đừng nói anh ta là đồ tặng kèm, cho dù anh ta và Vương Á Tương là bạn bè, vậy thì sao, là mắt anh ta bị mùi”

Dù sao bốn phía cũng không có ai, la vài câu như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn ít nhiều.
Bình Luận (0)
Comment