Chương 170: Động đất (2)
Chương 170: Động đất (2)Chương 170: Động đất (2)
Ô Đào: "Một người bạn cũ trước đây sống ở ngõ hẻm Thập Cẩm Hoa Viên , con từng kể với mẹ rồi, gần đây anh ấy mới quay về, lần trước đã từng gặp một lần rồi."
Ninh Diệu Hương chợt hiểu rằng con búp bê Tây Dương mà con gái mình lén giấu là do người thanh niên này tặng.
Cô im lặng một lúc, nói: "Vậy đợi cậu ấy quay về thì mời vào nhà ăn cơm đi."
Những người khác trong đại tạp viện dần hiểu ra, từ cách nói chuyện của mấy cô gái nhỏ khi nay mọi người đều có thể hiểu được tên nhóc kia đang thầm nhớ thương Ô Đào, tuy phải cùng ông nội tới Đường Sơn, nhưng vẫn không ngại mưa to mà vội vàng chạy tới để nói một lời.
Không biết đã đi qua bao nhiêu con đường chỉ để nói câu này.
Mọi người nghĩ đến dáng vẻ của cậu thanh niên vừa rồi, cảm thấy khá tốt, bà Phan lập tức khen ngợi anh và nói: "Đứa nhóc này, trưởng thành đầy đủ hai tay hai chân, sạch sẽ, nghe cách nói chuyện cũng không tệ."
Với lại nghe anh nói là anh đi cùng ông nội và đoàn Thăm hỏi Trung ương, có thể nhận thấy rằng gia đình của anh không giống như gia đình của những người trong sân, chắc chắn là cái gì cũng tốt rồi.
Mẹ Huân Tử cuối cùng cũng hiểu được, khen ngợi: "Vừa thấy đã không giống chúng ta, Ô Đào của chúng ta đọc sách nhiều năm giờ cũng không phải vô ích, nếu sau này tìm được một người như vậy thì đúng là một bước lên mây rồi."
Ô Đào nghe xong, vội biện giải nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, đó chỉ là bạn của con thôi, là bạn hồi nhỏ chơi với nhau, không có gì khác."
Khi cô vừa nói xong thì mọi người đều bật cười, Ninh Diệu Hương cũng cười nói: "Là trẻ con kết bạn cùng chơi đùa với nhau vui vẻ thôi, mọi người đừng nghĩ nhiều."
Mọi người đều gật đầu nói phải, nhưng thật ra ai mà chưa từng trải, ai cũng hiểu rõ, nếu chỉ là bạn tốt bình thường, làm sao còn nhớ bạn mà đến gặp vào lúc này chứ.
Chẳng qua Ô Đào còn trẻ, da mặt mỏng, với lại cũng chưa chắc đã nghĩ đến chuyện kia, nhưng vẫn có nhớ có thương, vậy nên mọi người không đề cập tới nữa.
Có lẽ là do sự xuất hiện nhỏ của Diệp Uẩn Nien nen bau khong khi trong san khong qua căng thẳng, mọi người bắt đầu nói chuyện, bàn bạc về việc múc hết nước ra ngoài, sau đó đi kiểm tra sửa chữa nhà cửa của từng gia đình.
"Lúc này mọi người phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, bình thường có cãi vã thì bây giờ đừng so đo nữa, mấu chốt là trong sân không có ai trong chúng ta gặp tai nạn, như vậy chúng ta đã thắng lợi lớn rồi."
Ông Phan vừa nói xong thì tất cả mọi người đều vỗ tay.
Đúng vậy, bình thường có thể khoe con nhà ai có tiền đồ, con nhà ai sung túc, nhà ai được phát nhiều bảo hiểm lao động đi ăn tết, nhưng bây giờ đã đứng trước cửa sinh tử thì những chuyện đó đều không đáng so đo, không ai muốn thấy Đại Tạp Viện thiếu người.
Mẹ Thuận Tử nhớ đến chuyện đó thì đau khổ: "Mấy năm nay, chúng ta chỉ quanh quẩn trong sân hoặc về quê, ngày càng ít người đi, đừng thiếu thêm ai nữa."
Câu ấy của bà khiến ai cũng thấy chua xót.
Mấy ngày tiếp theo, thời tiết Bắc Kinh thay đổi thất thường, thường xuyên có mưa lớn, mây đen bao phủ, khiến người ta cảm giác như thế giới này đã đến tận thế rồi. Thừa dịp lúc cơn mưa to ngừng lại, Ô Đào đi tìm Mạnh Sĩ Huyên và Vương Bồi Hâm, cả Lưu Hồng Ngọc nữa, may mắn thay mọi người không xảy ra chuyện gì, cô lại tới thăm Lạc Tái Lâu, nhưng cô nghe thấy hàng xóm Lạc Tái Lâu nói rằng anh vẫn chưa quay về.
Điều này khiến cô hơi lo lắng, nhưng cũng không có cách, cô không biết nên liên lạc với Lạc Tái Lâu như thế nào, huống chỉ là đi đến đâu tìm anh, cô chỉ đành bất đắc dĩ quay về.
Trong Đại Tạp Viện, từng người thân ruột thịt của mọi người tụ tập bên nhau lúc chạng vạng để nghe radio của ông Phan, nghe tin tức ở đó.
Lần động đất này đúng là động đất ở Đường Sơn, nghe nói chỉ qua một đêm cả thành phố đã biến thành đống đổ nát, hoàn toàn bị chôn vùi, tất cả tòa nhà đều sụp đổ, nghe nói ban đầu chính quyền trung ương gần như cắt đứt liên lạc với Đường Sơn.
Bây giờ người của chính phủ đã đến Đường Sơn để bắt đầu cứu hộ, tin tức nói rằng rất nhiều người đã chết, không biết là bao nhiêu, nhưng rất nhiều.
Tâm trạng mọi người trở nên triu nặng, rất nhiều người trong số họ chưa từng đến Đường Sơn, cũng không quen biết bất kỳ ai ở đó, nhưng ở một nơi cách Bắc Kinh không xa như Đường Sơn, tất cả đều bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Nghĩ đến đây lại không khỏi rùng mình, hóa ra sự bàng hoàng của mọi người đêm đó là bởi nhiều người chết như vậy, hóa ra là bản thân chưa bị mai táng là bởi vì mình không ở Đường Sơn trong lúc đó.
Ở bất kỳ chỗ nào trong đây, nếu bạn nói ra suy nghĩ của mình, bạn sẽ cảm thấy lạnh cả người, cảm thấy cuộc đời này thật vô thường, thậm chí nó sẽ mở rộng ra một hướng triết học.