[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169: Động Đất (1)

Chương 169: Động đất (1) Chương 169: Động đất (1)Chương 169: Động đất (1)

Thế giới rộng lớn như vậy, cái cô trông thấy chỉ là một khoảng trời nhỏ bé, cô không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì, không biết thế giới này rồi sẽ như thế nào.

Cô từng nghĩ có lẽ mọi thứ đều chỉ đang lừa người, giấc mơ của mình cũng không phải sự thật, có lẽ một giây sau đó sẽ có một cơn động đất cực kỳ lớn, mọi vật đều vụn vỡ nổ tung, và chính cô cũng bị vùi sâu vào lòng đất.

Tất cả những mơ mộng của cô, những cuốn sách cô sưu tập, tất cả đều bị chôn vùi trong đất, mãi mãi không thể trông thấy mặt trời nữa.

Khi Diệp Uẩn Niên tới thì cơn mưa to vừa dứt.

Cơn mưa to che trời lấp đất ập đến khiến lòng người hoảng sợ, nhìn thấy nước mưa không thoát ra được mà xối xuống hầm trú ẩn, dâng cao tích tụ lại sân nhà, thậm chí còn tràn qua ngưỡng cửa khiến ai nấy đều hoảng sợ.

Huống hồ, bóng ma của trận động đất vẫn ám ảnh lòng người, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.

Vì vậy khi cơn mưa tạnh một chút, mọi người mới tự động di ra khỏi nhà, dưới sự chỉ huy của ông Phan, mỗi người của từng nhà cầm lấy chậu gỗ, xắn ống quần, múc nước dưới đường, mệt thì mệt nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nhìn bầu trời hôm nay vẫn còn âm u, có lẽ chút nữa trời sẽ mưa, cần phải đề phòng khỏi bị ngập.

Mẹ Thuận Tử đứng ở đó than ngắn thở dài: "Chuyện gì thế này hả trời, cả năm nay chưa được sống bình yên! Không biết bây giờ Thuận Tử thế nào rồi."

Mọi người nghe xong một tiếng thở dài của bà ấy thì lại im lặng tiếp tục đi múc nước, không có ai trả lời.

Thật ra là do không biết nên nói gì, bầu trời u ám lơ lửng phía trên Tứ Hợp Viện, lòng người như bị đá đè lên, không tài nào thở nổi, đêm qua ở Bắc Kinh đã xảy ra một trận động đất lớn như vậy, nếu thật sự là do động đất ở Đường Sơn, thì trận động đất ở đó chắc chắn không nhỏ, không biết liệu có dư chấn hay không, cũng không cuộc sống sau này sẽ diễn biến ra sao.

Tất nhiên là ngày càng có nhiều sự sợ hãi, nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết, nỗi sợ hãi đối với thế gian này. Ô Đào không nói một lời, lúc bầu trời đổ mưa không ngớt, người ta dễ nghĩ tới những chuyện không hay, nhưng khi đã bình tĩnh lại, cô lập tức cảm thấy tương lai sẽ luôn tốt đẹp, chỉ cần kiên trì, chắc chắn tương lai sẽ tốt hơn, chỉ cần vượt qua được khó khăn trước mắt.

Cô múc một chậu nước rồi cố gắng bưng nó đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, Huân Tử từ ngoài đi vào trong, anh lau nước trên mặt Ô Đào rồi hỏi cô: "Ô Đào, có người đến thăm kìa, họ Diệp, bảo là tìm em."

Ô Đào nghe thấy chữ "Diệp" thì vội ngẩng đầu nhìn, ngay khi vừa nhấc đầu thì cô trông thấy Diệp Uẩn Niên.

Diệp Uẩn Niên vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên tay cầm một chiếc ô, nhưng rõ ràng do trời mưa quá lớn nên áo sơ mi đã ướt đẫm và dính vào ngực anh, mái tóc cũng ướt, một sợi tóc mái đen nhánh rủ xuống giữa mày.

Ánh mắt anh lúc nào cũng lo lắng nhìn cô.

Ô Đào chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Uẩn Niên chật vật như thế, cô có chút bối rối, vội đặt chậu nước trong tay xuống, lẩm bẩm: "Sao anh đến đây?"

Diệp Uẩn Niên thấy Ô Đào thì bước nhanh tới: "Anh đến gặp em, có trận động đất, anh rất lo lắng cho em."

Quần áo của anh thực sự không giống với những người trong đại tạp viện, khí chất của anh cũng không hợp với nơi đây chút nào, vậy nên mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía anh, Ninh Diệu Hương càng nhìn chằm chằm đánh giá anh.

Nhưng anh chẳng để ý chút nào, từ sau khi nhìn thấy Ô Đào, trong mắt anh chỉ có mình cô.

Ô Đào ấp úng nói: "Em, em không sao, mọi thứ đều ổn."

Cô thật sự không ngờ rằng Diệp Uẩn Niên lại xuất hiện trong đại tạp viện đột ngột như vậy, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn lóe lên trong đầu cô, cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào.

Diệp Uẩn Niên: "Không sao thì tốt, anh đi đây."

Anh dừng lại một chút rồi giải thích: "Ông nội anh cần một ít số liệu hiện trường để thiết lập mô hình nên muốn tới Đường Sơn, mà tuổi của ông lớn rồi nên anh đi cùng ông."

Nói xong, anh cầm ô đi ra ngoài.

Đi được hai bước, anh dừng lại, quay đầu nhìn lại những người trong sân đang ngạc nhiên nhìn mình, nói: "Tôi là bạn của Ô Đào, tên là Diệp Uẩn Niên, bây giờ tôi phải đến Đường Sơn, khi tôi quay về, tôi sẽ đến thăm mọi người."

Ô Đào nghe xong vội tiến lên trước: "Anh chú ý an toàn, anh phải cẩn thận đấy."

Diệp Uẩn Niên nhìn cô, gật đầu: "Anh sẽ cẩn thận, mà em cũng đừng lo, anh đi cùng đoàn †rung ương."

Lần này Diệp Uẩn Niên đi thật rồi, mang theo chiếc ô ướt đẫm kia, mặc bộ quần áo ướt đẫm, bước đi vội vàng, không hề quay đầu nhìn lại.

Sau khi anh đi, Ninh Diệu Hương hỏi trước: "Cậu ấy là ai? Ô Đào, cậu ấy là ai?"
Bình Luận (0)
Comment