Chuong 168: Moi khach (3)
Chuong 168: Moi khach (3)Chuong 168: Moi khach (3)
Bộ phim phóng sự đó không nhắc tới trận động đất này, phỏng chừng phải ở vĩ độ bốn, năm năm, hoặc là nói trong cuộc đời của Ô Đào, cơn động đất này không ảnh hưởng gì đến cô quá lớn, hay là nó không đủ mạnh để thay đổi vận mệnh của cô, cho nên không được nhắc tới.
Cái này đối với bản thân cô mà nói, là một bối cảnh, cũng không phải một bối cảnh không thể không nhắc đến, dù sao thì trong cuộc đời của mỗi người, những chuyện có thể gây ảnh hưởng tới tâm trạng cũng như cuộc đời còn rất nhiều.
Lúc này một bao gạo, có khi còn cần thiết hơn là chuyện một cỗ bom nguyên tử do Liên Xô thả xuống.
Điều này khiến Ô Đào thở phào một hơi nhẹ nhõm, có lẽ nó cũng không phải chuyện gì quá đáng sợ, có lẽ nó cũng chỉ như cơn mưa đá lần trước, có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Mọi người cũng bị dọa sợ đến phát ngốc, sau đó, hình như cơn động đất cũng qua rồi, thế là bọn họ mới nơm nớp lo sợ nhìn quanh bốn phía, có người còn thăm dò định quay trở về nhà, nhưng chung quy lại vẫn chẳng ai dám, đều chỉ biết đứng đần người tại chỗ.
Cuối cùng có tiếng trẻ con kêu khóc, người mẹ vì không chịu nổi nữa mà quyết định bồng đứa con về nhà lấy đồ ăn, quần áo thay cho nó.
Có người tiên phong, thế là những người sau cũng bạo gan hơn một chút, bọn họ dè dặt chạy về nhà mình lấy đồ đạc rồi lại liều mạng chạy ra ngoài.
Thanh Đồng thấy vậy thì để Ô Đào chăm sóc Ninh Diệu Hương, còn mình thì ve nhà lấy đồ.
Đương nhiên Ninh Diệu Hương không yên tâm, bà lại dặn dò: "Con phải cẩn thận chút, nếu có bất kỳ động tĩnh gì thì cứ chạy ra ngoài, đừng quan tâm gì cả."
Thanh Đồng gật đầu: "Mẹ yên tâm, con biết rồi."
Ô Đào cũng lo lắng lắm, nhưng cứ đứng mãi ngoài đường thế này cũng không phải cách, rất may là sau đó không xảy ra chuyện gì, Thanh Đồng lấy được một cái chiếu và ga trải giường, còn có cả ít lương khô mang ra ngoài, cả nhà họ trải chiếu ra đất, phủ ga trải giường lên rồi ngồi xuống ăn lương khô cùng nhau. Lúc này những gia đình khác cũng lục đục mang đồ từ trong nhà ra, nào chiếu nào ga trải giường, có cả ghế nằm, bọn họ cứ như vậy mà chịu đựng suốt một đêm trên đường.
Người lớn thì ảo não, rõ ràng là buồn ngủ sắp chết rồi vẫn không dám ngủ, trái lại bọn trẻ con thì đứa nào đứa nấy tỉnh như sáo, chúng nó ở một bên nô đùa vui vẻ, cứ như đang đón giao thừa vậy.
Ô Đào nghĩ ngợi lung tung, vậy mà cô lại nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới Mạnh Sĩ Huyên, Diệp Uẩn Niên, cũng nhớ tới những người bạn khác, không biết bọn họ có gặp chuyện đáng sợ gì không, nhưng chắc là đều không sao cả chứ?
Bọn họ cứ như vậy thức tới sáng sớm ngày hôm sau, không biết có tin tức từ đâu truyền đến, nói là cơn động đất lần này xuất phát từ Đường Sơn, chưa biết có lan tới Bắc Kinh không, nhưng Đường Sơn rung chuyển mạnh nhất.
Mọi người bắt đầu lo lắng, quả nhiên là động đất, Đường Sơn xảy ra động đất, không biết Bắc Kinh có thế không, có người nói hồi trước ở Hình Đài từng xảy ra một trận động đất khiến rất nhiều người thiệt mạng.
Có người nói sau này chắc chắn sẽ có, nhất định sẽ có động đất, mọi người phải đặt biệt cảnh giác.
Mọi người đều thấp thỏm, không dám về nhà, ai cũng sợ chết cả.
Đang lúc lo sợ thì bầu trời bắt đầu trở nên âm u, tiếng sấm đùng đoàng vang lên, mưa rồi, hơn nữa chỉ một lát sau đã mưa như thác nước từ trên cao đổ xuống.
Lúc này thì chẳng ai do dự mà tự động tản ra, mỗi người một ngả xách theo đồ đạc của nả chạy vội về nhà.
Sau khi trở về nhà thì cơn mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, có người, nhà bị dột, mọi người bắt đầu bận rộn, nhất thời không còn để ý tới chuyện động đất nữa.
Nhà của Ô Đào đã từng sửa chữa trước đây, do Thanh Đồng cùng một người bạn sửa sang lại, đắp đất lên, tạm thời không ngại trời mưa, nhưng cả nhà vẫn chưa yên tâm, vẫn sợ ngộ nhỡ xảy ra động đất, thế là bọn họ mới ghé sát tai vào tường để nghe ngóng động tĩnh, một khi động đất tới thì lập tức chạy ra ngoài.
Ông Phan tốt bụng chào hỏi mọi người, nói là tới lúc đó không cần phải chạy ra ngoài, cứ chạy vào trong sân là được, nếu có động đất thật thì chỉ cần chạy ra giữa sân, dù nhà có sập thì cũng không đổ lên người, đương nhiên mọi người đều nghe theo ông ấy.
Có một người lớn uy tín như ông Phan đứng ra đảm bảo an toàn, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều.
Ninh Diệu Hương nấu chút cháo loãng, cả nhà ăn qua loa cho xong, thật ra lúc này ai cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ăn với uống, cứ định ăn một miếng thì lại phải ghé tai nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ cần có chút bất thường là lại lập tức định xông ra ngoài.
Ô Đào ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài, mưa cứ như vậy, đổ xuống không ngừng, sấm chớp đầy trời, cô còn có thể nhìn thấy sắc tím trong tia chớp vừa lóe trên bầu trời, còn nghe được cả tiếng sấm rền vang, giống như cả thế giới này sắp sửa bị hủy diệt vậy.